Từ Thiên ngăn cụ bà Tô lại.
“Tôi hy vọng chuyện ly hôn giữa Lâm Chính và nhà họ Tô các người sẽ không thành sự thật”, Từ Thiên thấp giọng nói với mấy người cụ bà Tô, sau đó cũng quay người lên xe.
Chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz nghênh ngang rời đi.
Cụ bà Tô ngây người tại chỗ.
Tô Bắc, Tô Cối, Tô Mỹ Tâm và những người khác cũng mờ mịt.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Từ Thiên?
Nhà họ Từ tới cúi đầu xin lỗi hoàn toàn là vì Lâm Chính, nhưng bây giờ họ biết Lâm Chính bị nhà họ Tô ép phải ly hôn, sắp bị cụ bà Tô đuổi ra khỏi nhà thì họ không cần phải lịch sự với nhà họ Tô nữa.
Nhà họ Tô trong mắt họ là cái gì?
Thái độ này thực sự là rơi từ trên mây xuống đáy cốc mà!
“Sao lại thế chứ?”, Trương Vu Huệ hoảng hốt.
“Thằng nhóc con kia làm sao vậy?”, đám người Lưu Diễm cũng bắt đầu chửi bới.
“Mẹ, bây giờ phải làm sao? Hình như thái độ của nhà họ Từ với chúng ta lại trở nên lạnh nhạt rồi”, Tô Bắc bước tới, hỏi một cách thận trọng.
Cụ bà Tô đảo mắt, quay đầu nói: “Đi, đến nhà thằng tư, tìm Lâm Chính!”
“Như vậy… có thích hợp không?”
“Có gì mà thích hợp với không thích hợp? Bây giờ hai đứa nó chưa ly hôn, mẹ vẫn là bà nội của nó! Nó dám lỗ mãng chắc?”, cụ bà Tô chống gậy, khuôn mặt già nua đỏ bừng.
Mấy người kia gật đầu, lái xe đến toà nhà cũ nơi Lâm Chính ở.
Xe dừng ở tầng dưới, cụ bà Tô được Tô Mỹ Tâm và Tô Trương Dương dìu đi về phía cầu thang.
Nhưng có hai người đàn ông cao gần hai mét, mặc vest, đeo kính râm đứng ở đầu cầu thang, chặn mấy người cụ bà Tô lại.
“Mấy người làm gì đấy?”
Tô Thái giận dữ mắng mỏ.
Tuy nhiên một người đàn ông trong số họ lại nói với vẻ không cảm xúc: “Anh Lâm có dặn, nếu là khách từ nhà họ Tô đến thì xin mời đi về!”
“Có ý gì?”, cụ bà Tô sửng sốt.
“Anh Lâm không muốn gặp mọi người!”, người đó nói thẳng.
“Sao cơ?”
Cả gia đình nhà họ Tô đều rất tức giận.
“Tạo phản! Phản rồi! Tôi là bà nội nó đấy, đồ đại nghịch bất đạo!”, cụ bà Tô tức đến mức cả người run lên, cuối cùng trước mắt tối đen, bà ngất lịm đi.
“Mẹ! Mẹ!”
“Mau đưa mẹ đi bệnh viện!”
“Lâm Chính, mày nghe rõ cho tao, nhà họ Tô nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”
Tô Bắc và Tô Cối tức điên liên tục mắng chửi, nếu không có hai vệ sĩ nhà họ Từ ở đây thì có lẽ Tô Cương và Tô Trương Dương đã xông vào đập phá nhà Lâm Chính rồi.
Hàng xóm hai bên nhao nhao mở cửa sổ thò đầu ra xem.
Nhưng Lâm Chính ở trong phòng lại chẳng thèm quan tâm.
Từ lúc bị ép rời khỏi nhà họ Tô thì những người này đã không còn liên quan đến anh nữa.
“Cậu Lâm, cậu có muốn tôi ra đuổi mấy người này đi để không làm phiền cậu không?”, Từ Nam Đống nhìn Lâm Chính đang ngồi trước bàn viết chữ mà không kìm được hỏi.
“Không cần, nếu họ còn gây ồn ào nữa thì tôi sẽ gọi cảnh sát”.
Lâm Chính hờ hững đáp, sau đó đặt bút xuống, đưa tờ giấy đầy chữ cho Từ Nam Đống: “Đưa cho Tần Bách Tùng, ông ấy biết phải làm thế nào, ba ông sẽ không sao đâu”.
Vậy là xong à?
Từ Nam Đống nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn không thể hiện ra mặt, ngược lại kích động nói: “Cảm ơn cậu Lâm”.
“Mau đi đi, bệnh tình của ba ông không thể kéo dài quá lâu”.
“Nếu ba tôi thật sự khỏi bệnh, Nam Đống tôi nhất định sẽ lại tới cảm ơn cậu”.
Nói xong, Từ Nam Đống để lại một tấm thẻ ngân hàng màu vàng: “Đây là chút tấm lòng của tôi, mong cậu vui lòng nhận lấy”.
“Không cần”.
“Nếu cậu Lâm không chịu nhận thì tôi để Từ Thiên lại đây báo đáp cậu nhé”.
“Được, vậy tôi nhận”.
“Cậu Lâm, đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì, cậu cũng có thể liên hệ với tôi”.
Từ Nam Đống mỉm cười đưa danh thiếp rồi cung kính rời đi.
Khi đi ông còn thuận đường đuổi đám người Tô Mỹ Tâm, Tô Trương Dương đang chửi bới dưới nhà về.
Tô Nhu ngồi trong phòng khách mà lo lắng bất an, cô nặn ra nụ cười tiễn khách quý về, sau đó đi vào phòng.
“Họ tới tìm anh chữa bệnh à?”
“Đúng vậy”.
“Sao anh không đi?”
“Em muốn tôi đi à?”
“Đương nhiên là không rồi, anh còn chưa học đến nơi đến chốn, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao!”
“Ồ”.
“Anh trả lời họ thế nào?”
“Tôi chép lại phương thuốc trước kia từng thấy trong sách y đưa cho họ, phương thuốc này có thể chữa được bệnh của Từ Diệu Niên”.
“Có tác dụng không?”
“Em yên tâm, có tác dụng”.
“Vậy à? Vậy bà nội thì sao? Lần này anh còn không cho họ vào cửa, anh muốn đoạn tuyệt quan hệ với họ à?”
“Trên thực tế, họ đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi”.
“Vậy… anh định giải thích với ba mẹ thế nào?”
“Tôi chưa nghĩ tới”, Lâm Chính im lặng trong chốc lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Em nghĩ sao?”
“Tôi? Nghĩ gì?”, Tô Nhu hơi bất ngờ.
“Chuyện ly hôn ấy”, Lâm Chính nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt Tô Nhu hơi hoảng loạn, cô trầm mặc một lát nhưng không trả lời.
Cô cầm điện thoại lên gõ chữ.
Một dãy số và một địa chỉ được gửi đến điện thoại di động của Lâm Chính.
“Tôi đã nói với bạn học rồi, tám giờ sáng mai anh đến phòng khám của cô ấy làm việc.
Một tháng ba ngàn tệ, tuy hơi thấp một chút nhưng cũng tốt hơn việc anh ở nhà chỉ ăn lười làm”.
“Ừm”.
Lâm Chính gật đầu, không hỏi thêm nữa.