NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1858

“Vậy đang yên đang lành anh nhắc chuyện này làm gì?”.

“Anh chỉ không muốn làm lỡ thời gian của em. Bởi vì anh và em là vợ chồng nên em mãi không dám vượt qua giới hạn đó, chuyện này không phải chuyện gì tốt đối với em. Vợ chồng chúng ta chỉ là trên danh nghĩa, chỉ là một vở kịch, một lời nói dối, em cần gì phải khổ sở diễn tiếp? Như vậy không phải rất mệt sao?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Sao? Anh không chịu nổi nữa rồi? Hay là anh chán ghét em rồi?”.

Vành mắt Tô Nhu đỏ lên, phẫn hận đứng dậy, nhìn anh chằm chằm.

Hai người đứng sát gần nhau.

Lâm Chính có thể ngửi được hương thơm tỏa ra từ trên người Tô Nhu, cũng có thể nhìn thấy nước mắt xoay vòng trong mắt cô.

Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Từ đầu tới cuối anh không chán ghét em, mà là các người… chán ghét anh, không phải sao?”.

Lời nói này khiến Tô Nhu á khẩu không biết đáp thế nào.

Phải.

Từ đầu tới cuối, Lâm Chính đã bao giờ chán ghét Tô Nhu?

Chẳng phải là Tô Nhu, Tô Quảng, Trương Tinh Vũ thậm chí là cả nhà họ Tô chán ghét Lâm Chính hay sao?

“Chuyện này còn trách được ai? Không phải cũng trách anh sao? Nếu anh có thể phấn đấu một chút, nếu anh có thể nỗ lực một chút, anh có thể tiến bộ một chút, ai lại xem thường anh? Anh không thể trở thành một người đa tài đa nghệ như Trung Hồng sao? Anh không thể trở thành một người có công việc bình thường như những người khác, sáng đi làm tối về nhà, chứ không phải ngày nào cũng du thủ du thực sao? Anh không thể khiến cho bố mẹ em nhìn anh bằng con mắt khác sao?”.

Tô Nhu kích động, nói chuyện hơi run run.

Lâm Chính không nói tiếng nào.

Anh không biết nên trả lời Tô Nhu thế nào.

Cũng phải.

Nếu đã có ý che giấu, người ta suy nghĩ như thế về mình cũng là đương nhiên.

Lâm Chính thở ra một hơi, nói giọng trầm khàn: “Tiểu Nhu, sớm muộn cũng có ngày em biết được chân tướng”.

“Chân tướng gì?”.

“Em sẽ biết thôi”.

Lâm Chính không nói tiếp nữa.

Tô Nhu cắn răng, mắt ngấn lệ nhìn anh.

“Em mặc kệ anh nghĩ thế nào, tóm lại, chuyện ly hôn em không cho phép anh nhắc tới nữa!”.

“Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì có ý nghĩa gì?”.

“Anh cảm thấy làm vợ chồng trên danh nghĩa với em làm anh rất khó chịu sao?”, Tô Nhu hỏi tiếp, sắp không kìm chế nước mắt nổi nữa.

“Anh không có ý đó…”.

Lâm Chính vừa định giải thích.

Đúng lúc đó, Tô Nhu đột nhiên bước tới mấy bước, ôm chầm lấy Lâm Chính, sau đó kiễng chân, dán môi mình lên môi anh.

Cảm giác lành lạnh mềm mại bỗng chốc truyền đến.

Lâm Chính không khỏi chấn động.

Bình luận

Truyện đang đọc