NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1730

“Nói bậy, các… các người nói bậy! Các người đang vu khống tôi!”, Tô Dư kích động la lớn.

“Vu khống? Nhưng bây giờ các người trai đơn gái chiếc đang ăn riêng với nhau ở đây thật mà? Cậu chắc là em họ cậu biết chuyện này chứ?”, Chu Viên Viên nhún vai.

“Chuyện này…”, Tô Dư á khẩu, không biết nên trả lời thế nào.

Lâm Chính lại tiến tới, lạnh lùng nói: “Đương nhiên Tiểu Nhu biết chuyện này, cô không cần bêu xấu nhau ở đây! Tôi có thể nhờ vợ tôi đến làm chứng cho sự trong sạch của chúng tôi. Tôi nói cô biết, nếu cô còn tiếp tục ở đây vu khống chúng tôi, làm tổn hại thanh danh của chúng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.

“Ô hô? Lấy chuyện báo cảnh sát ra hù tôi à? Anh nghĩ tôi dễ bị dọa đến thế sao? Hai người các người ở đây mèo mả gà đồng còn không để người khác nói?”, Chu Viên Viên lạnh nhạt cười nói, dứt khoát trở mặt, mở miệng mắng.

“Chu Viên Viên! Cậu… Cậu im miệng!”, Tô Dư kích động, chỉ muốn tiến tới tát cô ta.

“Sao? Tôi nói gì sai à? Các người không phải vậy hay sao?”, Chu Viên Viên trợn to mắt, cười nói.

“Cậu… Cậu… Khốn nạn!”.

Tô Dư tức giận, cầm ly rượu trên bàn lên tạt về phía Chu Viên Viên.

Chu Viên Viên bị tạt rượu, lớp trang điểm trên mặt nhòe đi, biến thành người không ra người ma không ra ma.

“Cậu… Cậu dám tạt nước tôi? Cậu dám tạt nước tôi?”, Chu Viên Viên la lên.

Người đàn ông ngồi trên xe BMW ở bên đường cảm thấy sự việc không ổn, lập tức mở cửa xe lao vọt xuống.

“Viên Viên, có chuyện gì vậy?”, người đàn ông căng thẳng hỏi.

“A Hào! Hai con chó này lại dám ức hiếp tôi! Anh phải giúp tôi dạy dỗ bọn họ! Đánh gục anh ta cho tôi, xé rách áo của con ả này đi! Xé đi!”, Chu Viên Viên điên cuồng la lên, nói xong thì bổ nhào về phía Tô Dư.

Tô Dư theo bản năng đưa tay ra chặn Chu Viên Viên, nhưng người đàn ông bên cạnh nhanh hơn một bước, đưa tay giữ Chu Viên Viên lại.

Tô Dư thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông này xem ra còn biết lý lẽ hơn Chu Viên Viên…

Nhưng giây sau, người đàn ông đột nhiên trở tay, tát mạnh vào mặt Tô Dư.

Bốp!

Tiếng tát giòn giã vang lên vô cùng to rõ.

Gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Tô Dư thoáng chốc xuất hiện dấu tay đỏ máu.

Tô Dư ôm mặt lùi về sau mấy bước, không tin nổi nhìn người đàn ông đó.

Lâm Chính ở cạnh, ánh mắt cũng lạnh đi.

“Con khốn, dám bắt nạt người của tao? Muốn chết à? Tao mặc kệ mày là ai, mau quỳ xuống cho tao!”, người đàn ông gào lên.

Kiêu căng đến mức nào!

Người xung quanh đều giật mình, ngay cả ông chủ của các quầy hàng cũng không dám ló đầu ra.

“Tiểu Dư, cô không sao chứ?”, Lâm Chính đỡ Tô Dư dậy, nhỏ giọng hỏi.

“Em không sao, Lâm Chính, chúng… chúng ta đi thôi!”, Tô Dư nước mắt giàn giụa, vô cùng sợ hãi.

“Cô bị ức hiếp, nếu tôi cứ đi như vậy thì chẳng thành ra rùa rút đầu hay sao?”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó lạnh lùng nhìn người đàn ông đó.

Bình luận

Truyện đang đọc