Đây đều là người của Cung Hỉ Vân và Từ Thiên, bọn họ được Từ Thiên sắp xếp ở xung quanh, chỉ cần Lâm Chính hạ lệnh thì sẽ xông vào.
Người của thế gia Tư Mã đều là võ sĩ, nếu chỉ là những vệ sĩ thông thường, cho dù cầm súng thì cũng chưa chắc có thể làm gì được bọn họ.
Nhưng lần này thì khác.
Bởi vì xung quanh có tới mấy nghìn vệ sĩ.
Không nói tới việc những người này không chỉ là lính đặc chủng đã xuất ngũ, và lính đánh thuê thực lực mạnh mẽ, từng chém giết ở nước ngoài trong thời gian dài, mà riêng số lượng đã bao vây chặt chẽ cả căn biệt thự.
Trong tình huống này, cho dù là người có thân thủ tốt đến đâu, e là cũng không thể thi triển được.
Huống hồ những người này đều bằng xương bằng thịt, thân pháp dù tốt, nhưng có thể nhanh bằng súng đạn sao?
Không khí vô cùng nặng nề ngột ngạt.
Khí thế giương cung bạt kiếm.
Nhưng thế gia Tư Mã không hề sợ hãi.
Tư Mã Tàng còn cười lớn, nhìn Lâm Chính với dáng vẻ đùa cợt: “Tôi còn tưởng thần y Lâm là người thông minh tuyệt đỉnh, sáng suốt bình tĩnh, không ngờ hôm nay được gặp, cậu không chỉ ngu xuẩn, mà còn kích động lỗ m ãng. Tôi đánh giá cao cậu rồi, đánh giá cao cậu rồi, ha ha ha…”
Tiếng cười đầy khinh bỉ và châm chọc.
Ngay cả Trịnh An Sơn cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính không còn sự tán thưởng như lúc trước nữa, mà thêm phần khinh thường.
Dù sao hành động này của Lâm Chính cũng quá kích động, quá ngu ngốc.
Người của thế gia Tư Mã dám đến, chẳng lẽ lại sợ chiêu này của anh?
Hơn nữa mời người ta đến dự tiệc lại sắp xếp nhiều người thế này, bày một bữa Hồng Môn Yến, như vậy chẳng phải nói cho đối thủ biết mình tài hèn sức mọn, chỉ có thể dựa vào võ lực cấp thấp nhất để trả đòn sao?
Đúng là hạ sách!
“Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi, trước kia tôi vẫn luôn nhìn nhầm rồi”, Trịnh An Sơn lắc đầu thở dài nói.
“Hiếm khi được nghe ông Trịnh nói những lời này, thú vị, thú vị, chuyến đi đến Giang Thành lần này cũng đáng”, Tư Mã Tàng cười lớn.
Đám người của thế gia Tư Mã ở bên cạnh cũng không khỏi phì cười.
Nhưng đúng lúc này…
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Ai nấy run lên, vội vàng nhìn qua, thấy ở chiếc bàn trước mặt Tư Mã Tàng có một cái lỗ đang bốc khói.
Đó là vết đạn.
Còn trong tay Lâm Chính không biết đã cầm một khẩu súng từ khi nào.
Họng súng đang chĩa về phía Tư Mã Tàng.
Nụ cười của ông ta đông cứng lại.
Người của thế gia Tư Mã biến sắc, ai nấy xông tới, vây lấy Tư Mã Tàng, sợ Lâm Chính nổ súng bắn luôn ông ta.
“Thần y Lâm, cậu muốn giết tôi thật sao?”, Tư Mã Tàng trầm giọng nói.
“Ông tưởng tôi nói đùa sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
“Cậu không nghe rõ những lời tôi đã nói lúc trước sao?”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói: “Nếu chúng tôi xảy ra chuyện, cậu tưởng bạn bè người thân của cậu sẽ bình an vô sự sao…”
“Bọn họ chết thì cứ chết!”.
Không chờ Tư Mã Tàng nói xong, Lâm Chính đã ngắt lời ông ta.
Ông ta hơi sửng sốt nhìn Lâm Chính.
Anh lạnh lùng nói: “Dù sao ông cũng đã động đến người bên cạnh tôi, nếu tôi không bảo vệ được bọn họ thì sớm muộn bọn họ cũng sẽ bị ông bức hại, tôi thà giết ông trước còn hơn, để gia chủ của thế gia Tư Mã chôn cùng người thân bạn bè của tôi, cũng coi như vinh dự của bọn họ. Tôi muốn xem ai sẽ cảm thấy vụ làm ăn này đáng giá hơn”.
Anh vừa dứt lời, Tư Mã Tàng liền biến sắc.
Trịnh An Sơn cũng nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Này chàng trai, cậu muốn cá chết lưới rách sao?”.
“Vậy thì phải xem các ông rồi, có lẽ các ông sẽ nghĩ thủ đoạn này của tôi thật ngu xuẩn, thật lỗ m ãng, nhưng thực ra cách làm này cũng rất thẳng thắn. Con người tôi không thích những thứ lòe loẹt không thực tế, kẻ thù chính là kẻ thù, bạn bè chính là bạn bè, ai cần giúp thì giúp, ai cần giết thì giết!”, Lâm Chính đưa súng cho người bên cạnh, lau tay, rồi bước tới.
Sắc mặt của những người thế gia Tư Mã rất khó coi.
Tư Mã Tàng không nói câu nào.
Đúng vậy…
Cách này rất ngu xuẩn, nhìn có vẻ cũng rất đơn giản.
Nhưng… nó hiệu quả.
Tư Mã Tàng cao ngạo đến đâu cũng không muốn dùng tính mạng của mình để đổi với tính mạng của người thân bạn bè Lâm Chính.
Trong mắt những người như ông ta, tính mạng của bọn họ đáng giá mấy đồng chứ?
Hành động này của Lâm Chính nhìn thì đơn giản thô bạo, nhưng hiệu quả rất rõ rệt.
Lâm Chính bước tới.
Những người của thế gia Tư Mã đang đứng ngăn cản trước mặt anh đều thầm nuốt nước bọt, có người còn cắn răng, vẫn không chịu tránh đường.
Nhưng ngay sau đó, mười mấy cây súng chĩa vào anh ta.
Người kia run rẩy, không thể không tránh ra nhường đường.
Bọn họ biết chắc những người kia sẽ thực sự bóp cò.
Thế là dần dần, tất cả đều tránh đường, không dám ngăn cản nữa.
Lâm Chính đi tới trước mặt người đã khiêu khích anh lúc trước mới dừng lại.
Người kia sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, cơ thể khẽ run rẩy, hiển nhiên đang rất sợ hãi.
Anh ta nuốt nước bọt, vội nhìn về phía Tư Mã Tàng, ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Tư Mã Tàng lập tức lên tiếng: “Thần y Lâm…”
Nhưng ông ta vừa thốt ra được ba chữ này, Lâm Chính bỗng giơ tay lên, túm lấy tóc người kia, ném vào bức tường ở phía sau.
Vèo!
Người đàn ông vạm vỡ cao gần 1m9 lập tức bay đi như một bao cát, nặng nề ngã lăn ra đất.
Mọi người trong phòng đều như ngừng thở.
“Thần y Lâm! Cậu làm cái gì vậy?”, Tư Mã Tàng đập bàn đứng dậy.
“Từ Thiên!”.
Lâm Chính quay sang hét lên một tiếng.
“Cậu Lâm!”, Từ Thiên cúi đầu, cung kính nói.
“Ai trong số bọn họ dám làm bừa thì lập tức nổ súng!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vâng”, Từ Thiên lớn tiếng đáp, giọng nói đanh thép.
Tất cả người của thế gia Tư Mã đều ngớ ra.
Chỉ thấy Lâm Chính bước tới, không chờ người kia bò dậy, đã đá một cái vào đầu anh ta.
Bốp!
Âm thanh rất lớn vang lên.
Đầu người kia lập tức biến dạng, va cả người vào tường, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại, anh vớ lấy chiếc ghế bằng gỗ ở bên cạnh, điên cuồng đánh vào người anh ta.
Bốp bốp bốp…
Chiếc ghế này bị gãy thì lại đổi chiếc khác.
Vụn gỗ bay tứ tung trong phòng.
Còn người kia đã bị đánh cho máu me be bét, không rõ sống chết.
Người của thế gia Tư Mã trơ mắt ra nhìn.
Rất nhiều người vừa sợ hãi vừa tức giận.
Nhưng không ai dám làm gì.
Dù sao xung quanh… đều là những họng súng đen ngòm!
Lúc này Tư Mã Tàng mới biết thần y Lâm không phải là thô bạo, mà là…
Điên!
Cậu ta không phải là một kẻ thô bạo, mà là một thằng điên chính hiệu!
Cậu ta không hề sợ chết, cũng không quan tâm chết bao nhiêu người, bởi vì cậu ta biết kẻ thù còn sợ chết hơn mình!
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Chính dừng tay.
Anh đã đập nát sáu chiếc ghế.
Còn người kia của thế gia Tư Mã đã nằm im bất động từ lâu.
Máu chảy lênh láng…
Tròng mắt của mọi người như muốn rớt ra ngoài, một số người còn thầm siết chặt nắm tay, vô cùng phẫn nộ.
“Đừng lo… anh ta chưa chết đâu! Tôi là bác sĩ, thủ pháp rất chuyên nghiệp”, Lâm Chính nhận chiếc khăn tay do người bên cạnh đưa cho, nói: “Xương cốt và gân mạch toàn thân anh ta đã bị tôi đánh nát, nửa đời còn lại, cho anh ta làm bạn với Sóc Phương đi!”.