NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4419

“Sao có thể như vậy chứ?”, ông Mãn cảm thấy đầu óc ong ong. Ông ta khó mà chấp nhận được sự thật này.

Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì chắc chắn ông ta sẽ không tin.

“Diệp Thanh, ông…ông đang làm gì vậy. Mau ra tay đi chứ”, ông Mãn lầm bầm rồi hét lớn.

Dứt lời, Diệp Thanh lập tức quay lại gào lên: “Câm miệng!”

“Ông…ông nói cái gì?”, ông Mãn mặt đỏ linh căng.

“Diệp Thanh, nếu ông đã không muốn đối đầu với tôi thì tránh ra, để tôi tới bắt thằng nhóc đó giao cho cậu Lâm”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.

Diệp Thanh nghe thấy vậy bèn vội vàng nói: “Chút chuyện nhỏ này hà tất tiền bối phải ra tay, để Diệp Thanh tôi giúp ông”.

Nói xong, Diệp Thanh quay người lao vào đám đông như một cơn gió và bắt Trình Khối vẫn còn đang hoang mang ra. Ông ta vứt Trình Khối xuống ngay trước mặt Chiêm Nhất Đao.

“Ây da!”, Trình Khối ngã sõng soài ra đất, mặt đầy bụi bặm.

Đám đông xung quanh trố tròn mắt. Lương Huyền Mi hóa đá. Cô ta đứng ngây ra, há hốc mồm, không biết phải nói gì. Trong đầu cô ta lúc này chỉ hiện lên duy nhất một suy nghĩ: “Những người bên cạnh anh trai mình rốt cuộc là ai vậy?”

Lâm Chính bước về phía trước, nhìn Trình Khố đang run rẩy trước mặt rồi lại nhìn ông Mãn. Anh giẫm mạnh chân vào bàn tay trước đó Trình Khố đã tát Lương Huyền Mi.

“Á!”, Trình Khố kêu la thảm thiết. Tay của anh ta nát bét. Cơn đau kịch liệt trỗi dậy khiến anh ta suýt ngất.

“A Khố”, ông Mãn vội kêu lên.

“Bố ơi, cứu con với”, Trình Khố đau đớn kêu gào. Thế nhưng một giây sau Lâm Chính lại đạp mạnh vào bên chân mà trước đó Trình Khố đạp Lương Huyền Mi.

Rắc…Tiếng xương gãy vang lên. Trình Khố trợn ngược mắt, sùi bọt mép, ngất lịm. Lần này tất cả đều bàng hoàng.

“Thần y Lâm”, ông Mãn trố tròn mắt rồi lại tỏ ra vô cùng tức giận. Ông ta run rẩy chỉ về phía Lâm Chính: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Đòi lại công bằng thôi mà”.

“Cậu…cậu đừng quá đáng quá. Thần y Lâm, tôi nói cho cậu biết, đây là Yên Kinh, không phải là địa bàn của cậu”.

“Đúng là không phải địa bàn của tôi, nhưng lẽ nào lại là địa bàn của ông?”, Lâm Chính nheo mắt.

Ông Mãn nín thở.

“Thần y Lâm, chỉ cần cậu gật đầu thì tôi sẽ lập tức chặt đầu kẻ này”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng.

“Tiền bối hà tất phải ra tay. Tôi giết người này dễ như trở bàn tay mà”, Diệp Thanh cũng lập tức nói.

Điều này khiến ông Mãn hết hồn. Ông ta vội hét lên với Diệp Thanh: “Diệp Thanh…ông…ông là đồ ăn cháo đá bát. Ông dám phản lại tôi à? Ông quên tôi đã đối xử với ông như thế nào rồi sao? Ông ăn của tôi, ở chỗ tôi, mặc đồ của tôi, có cái gì mà ông không dùng tiền của tôi không? Mạng của cháu ông cũng là do tôi tìm người tới chữa. Giờ ông dám cấu kết với người ngoài đối phó với tôi? Ông…đúng là kẻ tội đồ! Đồ súc sinh! Đồ lòng lang dạ sói”.

“Ông Mãn, không phải tôi phản ông mà thực sự là ông tìm nhầm đối thủ rồi. Người này không phải người mà tôi có thể chống lại được. Nếu như tôi mà đối đầu với ông ấy thì hôm nay không chỉ có ông chết mà toàn bộ nhà tôi cũng chẳng ai có thể sống sót được. Ông Mãn, tôi khuyên ông đừng đối đầu với cậu Lâm nữa, mau quỳ xuống nhận sai đi, có khi còn có cơ hội sống sót”, Diệp Thanh nói giọng khàn khàn.

Bình luận

Truyện đang đọc