NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2729

“Không thể! Đến cả dược thảo mang về từ Kỳ Lân Môn cũng không dùng được. Tất cả đều không dùng được”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy thuốc chúng ta cấy trồng thì sao?”, người này lại hỏi.

Dứt lời, Lâm Chính giật mình quay qua nhìn. Lúc này anh mới phát hiện ra người lên tiếng chính là Nhan Khả Nhi.

Anh run rẩy, đột nhiên phát hiện ra được điều gì đó bèn ghì vai Nhan Khả Nhi và kích động nói: “Đúng rồi! Thôn Dược Vương”.

Đám đông hết hồn. Nhan Khả Nhi cũng kinh ngạc, cô ấy hoang mang nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh đang nói gì? Thôn Dược Vương gì cơ?”

“Nhan Khả Nhi, có phải cô xuất thân từ thôn Dược Vương không?”, Lâm Chính hỏi.

Nhan Khả Nhi khóc dở mếu dở: “Thần y Lâm, lẽ nào anh quên rồi? Tôi là người của thôn dược Tân Điền mà, từ khi nào mà biến thành người của thôn Dược Vương rồi?”

Dứt lời, Lâm Chính sững sờ. Anh lập tức nhìn thẳng vào mắt cô thì thấy cô né ánh nhìn của anh và quay đầu qua một bên. Thấy vậy, Lâm Chính hiểu ra được điều gì đó. Anh suy nghĩ rồi lên tiếng: “Nhan Khả Nhi, cô đi với tôi”.

“Được…”, Nhan Khả Nhi chột dạ. Những người khác không hiểu gì.

Lâm Chính cùng Nhan Khả Nhi đi tới bên cầu thang.

“Thần y Lâm, sao thế?”, Nhan Khả Nhi thận trọng hỏi.

“Lúc tôi từ thế gia Nam Cung trở về thì nhận được tin là người của thôn Dược Vương đã cử người tới tìm cô rồi. Hơn nữa tôi nghĩ, chắc là họ biết cô đang ở chỗ tôi”.

Nhan Khả Nhi run rẩy, trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Một lúc sau, cô ấy hoàn hồn, vội vàng lùi lại, dựa vào tường và cười khổ: “Không ngờ, tôi trốn lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn không chịu buông tha cho tôi…”

“Quả nhiên cô đúng là người của thôn Dược Vương”, Lâm Chính nói.

“Thần y Lâm, xem ra tôi phải rời khỏi đây rồi”.

Nhan Khả Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính: “Hi vọng anh có thể để tôi đi…nếu không…chắc chắn tôi sẽ bị bắt về thôn Dược Vương mất”.

“Tôi có thể để cô đi nhưng nói thật, cô mà ra khỏi học viện thì sẽ bị bắt ngay. Bên ngoài đang có rất nhiều gia tộc đang giám sát. Bọn họ bắt được cô, sẽ lợi dụng cô để tiếp cận thôn Dược Vương. Tôi lo cô chưa kịp ra khỏi Giang Thành thì đã bị bắt rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Nhan Khả Nhi nín lặng.

“Cô ở lại đi, tôi sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người rời đi.

Nhan Khả Nhi nhìn theo bóng lưng Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Nếu đã biết tới thôn Dược Vương thì chắc anh biết sức mạnh của họ chứ”, cô ấy vội vàng hét lên.

“Cô làm việc ở đây thì cô là người của Huyền Y Phái, không có sự cho phép của tôi, không ai được đưa cô đi”, Lâm Chính đáp lại.

Nhan Khả Nhi sững sờ nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô ấy nở nụ cười khổ: “Chưa gặp ai ngốc như anh…”

Rời khỏi phòng điều trị, Lâm Chính bèn chui vào trong phòng nghiên cứu để nghiên cứu thuốc giả từ hoa Tuyệt Mệnh.

Cứ thế một buổi chiều trôi qua. Mọi người ra sức phối hợp. Nhan Khả Nhi cũng cố gắng hết sức giúp Lâm Chính điều chế thuốc.

Thế nhưng chưa được bao lâu thì…Hùng Trưởng Bạch tức tốc bước vào: “Thần y Lâm! Có một nhóm người ở ngoài đang tìm cậu”.

“Ai?”

“Bọn họ nói là nhà họ Quan ở Quan Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc