Biệt thự nhà họ Từ.
Trong căn phòng cổ kính, một ông lão sắc mặt trắng bệch tóc bạc da mồi đang nằm trên giường.
Trên mu bàn tay cụ ta đang ghim kim truyền nước, hai mắt nhắm chặt không động đậy, dường như đã hôn mê.
Hơi thở của cụ ta rất yếu, mạch đập cũng rất yếu.
Nhưng dù yếu cũng chưa từng ngừng lại.
Cụ Tần đang cầm mấy cây ngân châm dài nhỏ phát sáng châm cứu cho ông lão.
Cụ ta châm cứu rất chậm, cũng rất cẩn thận, mỗi một kim đều đâm chính xác vào trung tâm huyệt vị.
Sau mười mấy cây kim, cụ ta bắt đầu hơi thở dốc, sắc mặt ngày càng khó coi.
Một tiếng sau, cụ Tần ra khỏi phòng.
“Cụ Tần, bố tôi sao rồi?”
Một đám người xúm lại, một người đàn ông trung niên tiến lên dò hỏi.
Cậu Mã cũng đứng bên cạnh, vẻ mặt quan tâm.
“Rất tệ”, sắc mặt ông Tần nặng nề, chợt hỏi: “Bác sĩ chữa trị cho Từ Diệu Niên là ai? Có thể mời cậu ta đến không? Tôi muốn hỏi cậu ta mấy vấn đề”.
“Được, ông đợi một lát”.
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Một lát sau, Tô Cối với vẻ mặt chán chường bị kéo tới.
“Các người mau thả tôi ra, tôi cho các người biết, các người tự tiện khống chế sự tự do của tôi là vi phạm pháp luật…”, Tô Cối căng thẳng la to.
“Chúng tôi cũng không khống chế sự tự do của ông, chúng tôi chỉ mời ông tới chữa trị cho ông nội tôi thôi, ông là bác sĩ của ông nội tôi, ở chỗ chúng tôi không phải là hợp tình hợp lý à?”, Từ Thu Huyền hừ nói.
Tô Cối còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn đành im miệng.
Nơi này là Nam Thành.
Nhà họ Từ có nhiều thủ đoạn, đừng nói giam ông ta, dù có giết ông ta… với năng lực của bọn họ cũng chưa chắc không thể làm được.
“Cậu là bác sĩ Tô đúng không?”, cụ Tần đi tới.
“Ông là?”
“Tôi tên Tần Bách Tùng”.
“Tần Bách Tùng? Diêm Vương Sống kia sao?”, Tô Cối vô cùng khiếp sợ.
“Tôi hỏi cậu, cách cậu châm cứu cho Từ Diệu Niên có phải là ‘bài Linh Thủ Thiên Kim Phương’ của Tôn Tư Mạc không?”, cụ Tần nghiêm túc hỏi.
“Cụ Tần, ông cũng từng xem sao?”
“Trước đây từng mượn của bạn để đọc, còn cậu, cậu nhìn thấy nó ở đâu?”
“Tôi bỏ tiền ra nhờ người tìm quan hệ để xem”, Tô Cối khóc không ra nước mắt: “Mẹ tôi bị bệnh nhồi máu não, cao huyết áp, nên tôi muốn chữa cho bà ấy bằng cách này”.
“Vậy mẹ cậu đâu?”
“Đang ở nhà”.
“Bà ấy không sao à?”, Tần Bách Tùng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không sao hết”.
“Sao có thể? Tôi thấy cách châm cứu của cậu hoàn toàn không đúng, theo lý mà nói, đáng lẽ mẹ cậu phải giống Từ Diệu Niên! Sao bà ấy có thể không sao, còn Từ Diệu Niên lại trở thành thế này?”, Tần Bách Tùng cau mày nói.
“Cách châm cứu không đúng?”, Tô Cối bối rối.
“Một kim cuối cùng của cậu rõ ràng là sai, chính xác là làm bừa, Từ Diệu Niên xảy ra vấn đề cũng vì một kim này”, Tần Bách Tùng lạnh nhạt nói.
Một kim cuối cùng thật sự là lấy mạng người.
Vị trí đó là huyệt đạo có thể gây chết người, theo dấu kim, Tô Cối hoàn toàn là đang cố ý giết chết Từ Diệu Niên.
Cho nên cụ Tần cũng không thấy dáng vẻ chật vật của Tô Cối lúc này đáng thương hại.
Một người đàn ông cao to bên cạnh nghe thấy vậy thì đấm một cú lên mặt Tô Cối.
“Ui da!”
Tô Cối bị đánh ngã xuống đất, nửa khuôn mặt sưng lên.
“Tên khốn kiếp này!”, người đàn ông kia đỏ mắt quát: “Đồ lang băm, ông muốn hại ông nội tôi sao? Tôi giết chết ông!!”
Nói xong lại muốn xông lên đánh Tô Cối.
“Từ Phấn!”, lúc này, người đàn ông trung niên nghiêm túc quát to một tiếng.
Người Từ Phấn run lên.
“Lùi sang một bên!”, người đàn ông trung niên lại nói.
Từ Phấn chỉ có thể chỉ có thể cúi đầu lùi qua một bên: “Vâng, bố”.
Người đàn ông trung niên là con trai út của cụ Từ, nhưng lại có quyền lực tuyệt đối ở nhà họ Từ, ở cả Nam Thành ai cũng phải gọi ông ta một tiếng “chú Thiên”.
Ông ta nâng mắt kính trên mũi, không quan tâm đến Tô Cối, lễ phép hỏi: “Cụ Tần, tình huống của bố tôi sao rồi?”
“Nếu tôi đến muộn hơn chút nữa, e rằng chỉ có thể nhặt xác cho Từ Diệu Niên thôi, bây giờ bệnh tình của cụ đã được tôi ổn định lại rồi, trong vòng năm tiếng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau năm tiếng… chỉ có thể nghe ý trời!”
“Cụ cũng không thể chữa khỏi sao?”, Từ Thiên ngạc nhiên.
Nếu không có một kim này thì tôi còn có lòng tin, nhưng kim này đã hoàn toàn làm rối loạn mạch tượng trên người Từ Diệu Niên, còn có thể sống được đã là kỳ tích rồi, muốn kéo ông ta về từ Quỷ Môn Quan, tôi không chắc chắn được”, Tần Bách Tùng thở dài.
Tất cả người nhà họ Từ đều kinh sợ, khi nhìn về phía Tô Cối, đều chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
Tô Cối sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy.
“Nếu cụ ông thật sự xảy ra chuyện bất ngờ gì, Tô Cối, tôi cho phép ông mời luật sư, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của ông theo quy định của pháp luật, việc này ông yên tâm, nhưng tôi đảm bảo chắc chắn ông sẽ chết rất khó coi!”, Từ Thiên lạnh lùng nói.
Tầm quan trọng của cụ Từ với nhà họ Từ vô cùng rõ ràng.
Bây giờ nhà họ Từ còn có thể ngồi vững vị trí gia tộc đứng đầu Nam Thành đều vì cụ Từ còn sống, nếu cụ ta xảy chuyện ngoài ý muốn gì, nhà họ Từ chắc chắn sẽ gặp đả kích rất lớn.
Trước giờ chú Thiên của Nam Thành luôn nói lời giữ lời.
Nghe vậy, đầu óc Tô Cối trở nên trống rỗng, một lúc sau ông ta như nhớ ra điều gì đó, vội biện minh: “Cậu Từ, thật ra tôi...!tôi… tôi vô tội, trách nhiệm này không thể đổ hết lên đầu tôi được…”
“Trách nhiệm không phải của ông chẳng lẽ của nhà họ Từ chúng tôi?”, Từ Phấn giận dữ nói.
Tô Cối nơm nớp lo sợ, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, vội la lên: “Thật ra cháu rể của tôi mới là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”
“Cháu rể của ông?”
“Đúng đúng đúng, vốn dĩ tôi không biết cách châm một kim cuối cùng, đều là cháu rể tôi dạy tôi làm như thế”, Tô Cối vội nói: “Nếu nói đến trách nhiệm, mọi người nên tìm cậu ta mới đúng, tôi là vô tội!”
Nghe thấy lời này, người nhà họ Từ đều vô cùng tức giận.