NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Tô Nhu ngã ngồi dưới đất, mặt in dấu tay đỏ chót. Bà cụ Trương đứng trước mặt cô, đang lạnh lùng nhìn cô. 

Người xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn. 

Ông cụ Trương mặt đỏ bừng chạy ra, nhưng lại bị người nhà họ Trương ngăn lại. 

“Phản rồi, phản rồi! Các người dám ngăn cản tôi! Phản rồi!”, ông cụ Trương tức giận quát. 

“Bố, xin lỗi bố!”, Trương Tùng Hồng cắn răng nói. 

“Từ hôm nay trở đi, Tô Nhu không còn quan hệ gì với nhà chúng tôi nữa, mọi hành động của nó cũng không còn liên quan gì đến chúng tôi. Các vị nhà họ Khai, nhà họ Việt, mọi người muốn hỏi tội người này thì đó là chuyện của các vị và cô ta, không liên quan gì đến nhà họ Trương tôi. Dù lát nữa Lâm Chính ra ngoài có kết quả thế nào, nhà họ Trương đều sẽ không chịu trách nhiệm”. 

Bà cụ Trương nói một cách lạnh nhạt. 

Lời nói tàn nhẫn như vậy thẳng thừng tuyên án tử hình Tô Nhu. 

Bà cụ Trương đúng là bà cụ Trương. 

Bà ta không đuổi Trương Tinh Vũ ra khỏi nhà họ Trương không phải vì bà ta không muốn, mà là bà ta không thể, làm như vậy sẽ khiến nhà họ Trương thất vọng. 

Nhưng Tô Nhu thì khác. 

Dù sao Tô Nhu cũng không phải họ Trương. 

Ông cụ Trương ra sức phản đối, nhưng không có tác dụng gì. 

Bởi vì cách làm của bà cụ Trương đã được sự tán thành của nhiều người nhà họ Trương trong vô hình. 

Bọn họ không quan tâm  đến Tô Nhu. 

Bọn họ chỉ hi vọng nhà họ Trương có thể bình an qua được kiếp này. 

Huống hồ, chuyện ngày hôm nay là do Tô Nhu gây ra, bọn họ dựa vào đâu mà phải chịu đựng những chuyện này? 

Vì vậy, ông cụ Trương mới không chỉ huy được người nhà họ Trương, thế cục hoàn toàn bị bà cụ Trương kiểm soát. 

“Bà cụ đúng là biết xem xét đại cục”. 

“Hết cách, tính tình ông cụ quá bảo thủ, nếu không phải vì thế, cả nhà này cũng sẽ không ngang ngược như vậy”. 

“Nếu làm theo cách ông cụ, hôm nay nhà họ Trương đã tiêu rồi, may là có bà cụ ở đây”. 

“Đúng vậy, đúng vậy…”. 

Khách khứa xung quanh xôn xao bàn tán, bày tỏ vô cùng tán thưởng quyết định nhanh chóng, dứt khoát của bà cụ Trương. 

Đám người Nhiễm Tái Hiền cũng không khỏi gật gù. 

“Vẫn là em dâu hiểu chuyện. Em dâu yên tâm, hôm nay ông anh này đến đây không phải để gây rắc rối cho nhà họ Trương, chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi, không có ý gì khác. Những người không liên quan đến chuyện này, tôi sẽ không làm khó”, Nhiễm Tái Hiền nói. 

“Vậy thì cảm ơn ông”, bà cụ Trương gật đầu, sau đó lại nói: “Nhưng hai nhà họ Trương và họ Khai vốn là thế giao, xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì vậy, xin hãy để chúng tôi giúp chút sức, coi như là một chút bồi thường cho nhà họ Khai”. 

Dứt lời, bà cụ nhìn Tô Nhu, lạnh lùng nói: “Con bé kia, mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi với người nhà họ Khai. Nếu không, cho dù người nhà họ Khai không động đến mày, bà già này cũng sẽ tự tay đánh gãy chân mày! Rõ chưa?”. 

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch. 

“Mẹ!”. 

Trương Tinh Vũ hét lên, lao tới quỳ dưới đất khóc lóc: “Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy? Dù gì nó cũng là cháu ngoại của mẹ!”. 

“Cháu ngoại tao chỉ có nghe lời hiểu chuyện như Thành Bình, làm gì có đứa thích gây thị phi như nó? Tinh Vũ, mày luôn khiến mẹ mày thất vọng, bây giờ sinh đứa con gái cũng khiến mẹ thất vọng như vậy. Rốt cuộc mày muốn mẹ phải làm thế nào thì mới có thể nghe lời, hiểu chuyện một chút?”, bà cụ Trương tức giận, mặt đỏ hồng, gõ gậy liên tục. 

“Mẹ…”, Trương Tinh Vũ sắp khóc đến mức gần như không thở nổi. 

“Mau quỳ xuống”, bà cụ Trương quát lên. 

“Mau quỳ xuống đi, có nghe thấy không?”, Thành Bình vô cùng đắc ý nói. 

“Tô Nhu, đây là cơ hội cuối cùng bà cho cô rồi, còn không quỳ thì đừng trách chúng tôi!”, Trương Mậu Niên cũng lạnh lùng lên tiếng. 

“Mau quỳ đi!”. 

“Quỳ đi!”. 

“Quỳ xuống!”. 

Người xung quanh nhao nhao khuyên răn. 

Có người của nhà họ Trương, cũng có người là khách khứa đến đây. 

Tất cả đều đang gây áp lực cho Tô Nhu. 

Tô Nhu phải chịu đựng áp lực chưa bao giờ có. 

Mặt cô tái nhợt, cơ thể run rẩy. 

Tô Quảng tuyệt vọng nhìn cô. 

Trương Tinh Vũ đau khổ khóc lóc. 

Lúc này, Tô Nhu không có chỗ dựa nào cả. 

Cũng không có hi vọng nào cả. 

Cô giống như bị rơi vào bóng tối vô biên, không thể thoát ra, chỉ có thể giãy giụa. 

Quỳ vậy. 

Có lẽ tôn nghiêm của mình chẳng là gì cả. 

Tô Nhu nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đau khổ, sau đó đã định quỳ xuống. 

Nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên. 

“Tôi xem ai dám bắt cô ấy quỳ!”.

Bình luận

Truyện đang đọc