NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lương Hồng Anh hoàn toàn không hiểu Lâm Chính. 

Sở dĩ cô ta giúp Lâm Chính không những vì Lâm Chính từng cứu ông nội cô ta, mà còn vì cô ta vô cùng khâm phục và tò mò về bác sĩ thiên tài này. 

Dù sao người trẻ tuổi lại có y thuật trác tuyệt như vậy, siêu phàm đến mức nào. 

Tài hoa cỡ đó ai mà không thích? 

Hơn nữa, chuyện này cũng liên quan đến thím Thu Yến, cô ta cũng rất có thiện cảm với người thím này, đương nhiên cũng muốn giúp đỡ Lâm Chính. 

Nhưng… cô ta không ngờ sự việc lại phát triển đến mức độ này, ngay cả vợ của Lâm Chính cũng bị liên lụy. 

Lương Hồng Anh ngồi trên xe, lấy được địa chỉ khách sạn mà Lâm Chính sắp xếp cho Lương Thu Yến và Tô Nhu từ tai mắt của nhà họ Lương, nhanh chóng lái xe đến đó. 

Bây giờ cô ta chỉ hi vọng mình có thể khuyên được Lâm Chính. 

Dù cô ta không muốn vứt bỏ Lương Thu Yến, nhưng Lâm Chính hoàn toàn không biết hoàn cảnh của Lương Thu Yến trong nhà họ Lương tồi tệ đến thế nào. 

“Phải nói rõ với Lâm Chính mới được!”. 

Trên xe, Lương Hồng Anh lẩm bẩm. 

Nhưng lúc này, điện thoại lại rung lên. 

Lương Hồng Anh hơi ngẩn ra, cầm điện thoại bấm nút nghe. 

“Cô chủ!”, đầu kia điện thoại là giọng một vệ sĩ nhà họ Lương. 

“Sao thế?”, Lương Hồng Anh hỏi. 

“Có chút vấn đề”, giọng nói của vệ sĩ nhà họ Lương hơi gấp gáp. 

“Vấn đề? Vấn đề gì?”. 

“Là thế này, chúng tôi đi theo cậu Lâm vào khách sạn, muốn bảo vệ sự an toàn cho cậu ấy. Nhưng không biết thế nào, đột nhiên có một nhóm người đến, đuổi chúng tôi ra khỏi khách sạn, hơn nữa còn bao vây phòng mà Lương Thu Yến và vợ cậu Lâm ở, không cho phép bất cứ ai đến gần. Người của chúng tôi không thể tiếp cận cậu Lâm…”. 

Lương Hồng Anh ngạc nhiên, sau đó vội hỏi: “Những người đó là ai?”. 

“Theo điều tra sơ bộ của chúng tôi, những người đó đều là vệ sĩ của Công ty Quốc tế Mạn Long! Hơn nữa… Hơn nữa toàn là vệ sĩ cấp binh vương cao cấp nhất!”, người đó run giọng nói. 

“Cái gì?”. 

Lương Hồng Anh gần như hét lên. 

Công ty An ninh Quốc tế Mạn Long? 

Đây là lực lượng an ninh cao cấp nhất Hoa Quốc! 

Hơn nữa… vệ sĩ cấp binh vương! Đó là lực lượng đứng đầu của mỗi một công ty an ninh, vệ sĩ cấp binh vương của Công ty An ninh Quốc tế Mạn Long càng là tinh anh trong tinh anh, là át chủ bài của An ninh Mạn Long. Trừ khi là tỷ phú hoặc nhân vật có tầm ảnh hưởng to lớn trong nước, nếu không, An ninh Quốc tế Mạn Long sẽ không để tinh nhuệ như vậy ra quân bảo vệ mục tiêu. 

Chuyện này là sao? 

Đó là người mà thần y Lâm mời đến sao? 

Hơi thở của Lương Hồng Anh run lên. 

Người như vây, dù là nhà họ Lương cho mời, ít nhất cũng phải thế hệ bố cô ta ra mặt mới có thể mời được. Hơn nữa, số lượng sẽ không nhiều, hơn năm người đã là không tệ rồi. 

“Có bao nhiêu vệ sĩnh cấp binh vương?”, Lương Hồng Anh cố gắng bình tĩnh, hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi. 

“Có lẽ… có hơn hai mươi người!”, giọng nói người đó căng thẳng. 

“Cái… Hơn… hơn hai mươi người?”, Lương Hồng Anh líu lưỡi, hai mắt trừng to, đầu óc ầm một tiếng trở nên trống rỗng. 

“Cô chủ, cô chủ… cô không sao chứ?”, người ở bên kia điện thoại sốt sắng gọi. 

Một lúc lâu sau, Lương Hồng Anh mới hoàn hồn lại. 

“Không… Không sao… Tôi… Tôi không sao…”, Lương Hồng Anh hít vào mấy hơi, cố gắng bình tĩnh, sau đó mới run rẩy hỏi: “Anh khẳng định mình không nhìn lầm? Hơn hai mươi người? Đó là cấp binh vương đấy… Hơn hai mươi người, có nghĩa là tất cả tinh nhuệ của An ninh Quốc tế Mạn Long. Trừ khi trong tình huống cực kỳ nguy cấp, nếu không, An ninh Quốc tế Mạn Long không thể nào điều động nhiều binh vương như vậy!”. 

Mỗi một binh vương đều vô cùng quý giá, có thể đạt đến cấp độ binh vương, không những phải có thực lực mạnh, mà họ đều là người kiêu ngạo. 

Trong bọn họ không phải tất cả đều bán mạng cho An ninh Quốc tế Mạn Long vì tiền, có một bộ phận người chỉ vì lời hứa hoặc món nợ ân tình nào đó. 

Sử dụng nhiều tài nguyên như vậy, tổn thất đối với Quốc tế Mạn Long chắc chắn không thể dùng tiền để đong đếm. 

Nhưng bây giờ, chuyện này đã xảy ra. 

Nhiều binh vương hàng đầu đều tụ tập ở khách sạn, chẳng lẽ chỉ để bảo vệ an toàn cho Lương Thu Yến và Tô Nhu? 

Thế có phải là làm quá vấn đề lên không? 

Lực lượng như vậy dù là bảo vệ nguyên thủ quốc gia cũng đủ rồi nhỉ? 

“Cô chủ, không lầm được đâu, tất cả đều đeo huy hiệu hoa tử kinh, vả lại trong đó có vài người tôi đã thấy trên báo, chính là bọn họ!”, người đó nói. 

Lương Hồng Anh trầm mặc. 

“Cô chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”. 

“Các anh ra khỏi khách sạn trước đi, tôi qua đó xem tình hình…”. 

“Vâng, cô chủ, chúng tôi đợi cô ở cửa khách sạn”. 

“Là khách sạn Lệ Trang phải không?”. 

“Phải”. 

“Được”. 

Lương Hồng Anh lòng rối bời cúp điện thoại. Xe tăng tốc, đi về phía khách sạn Lệ Trang. 

Lúc này, ở phòng tổng thống của khách sạn Lệ Trang, Lâm Chính vừa mới châm cứu xong cho Lương Thu Yến, đang dùng băng gạc và cồn xử lý vết thương cho cho Tô Nhu. 

Tô Nhu ngủ mơ màng, tò mò nhìn căn phòng tổng thống hào hoa vô cùng này, đầu vẫn còn choáng váng. 

“Lâm Chính, chúng ta… chúng ta đang ở đâu?”. 

“Khách sạn”. 

“Khách sạn? Đây… Đây là khách sạn?”, Tô Nhu kinh ngạc, tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng lộng lẫy nguy nga, không khỏi sửng sốt: “Khách… Khách sạn thế này… ở một đêm phải mất bao nhiêu tiền?”. 

Lâm Chính cười khổ, lắc đầu: “Anh không biết, cũng không phải anh chi tiền”. 

“Vậy là…”. 

“Đây là phòng mà cô Lương Hồng Anh đặt cho chúng ta, em không cần lo chuyện tiền”. 

“Thế à, vậy… vậy còn được…”, Tô Nhu vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng nói: “Cô Lương rộng rãi như vậy, chúng ta lại nợ ân tình cô ấy rồi”. 

“Yên tâm, không sao đâu, cô ấy cũng là người nhà họ Lương, nghiêm ngặt mà nói cũng là người thân của chúng ta. Yên Kinh này là địa bàn của cô ấy, cô ấy sắp xếp chỗ ở không phải là lẽ đương nhiên sao?”, Lâm Chính an ủi. 

“Nhưng…”. 

“Được rồi, em đừng nói nữa, anh băng bó vết thương cho em!”. 

“Được thôi”, Tô Nhu thở ra. 

Băng bó vết thương xong, Lâm Chính xoa nơi mặt cô. Không lâu sau, gò má hơi sưng lên của cô đã bớt sưng, người cũng khỏe hơn nhiều. 

“Dễ chịu quá…”, Tô Nhu không khỏi thốt lên, mở mắt ra, nói: “Lâm Chính, y thuật của anh thật ra cũng không tệ, nếu lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ, sau này mở một phòng khám nhỏ, không nói có thể giàu to, nhưng ít nhất có thể bảo đảm không lo đói rét, như vậy không tốt sao?”. 

“Không lo đói rét?”. 

Lâm Chính lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên hỏi: “Kỳ vọng của em đối với anh chỉ như thế thôi sao?”. 

Tô Nhu không hiểu vì sao Lâm Chính lại hỏi như vậy. 

Thật ra sao Tô Nhu lại không muốn giàu có, trở thành người đứng trên người khác, nhưng chung quy đó chỉ là giấc mơ đẹp của người bình thường. 

Còn đối với người như Lâm Chính mà nói, giấc mơ đó quá xa vời. 

Cho nên, cô sẽ không nghĩ tới, càng không đặt yêu cầu gì cao hơn đối với Lâm Chính. 

Dù sao, người chồng này trừ chút y thuật tự học ra, chẳng còn thứ gì khác… 

Lâm Chính hít sâu một hơi, khẽ gật đầu: “Anh biết rồi, Tiểu Nhu, em ở đây đợi anh một lát, anh ra ngoài mua chút đồ”. 

“Anh đi mua gì vậy?”, Tô Nhu vội hỏi. 

Lâm Chính im lặng một lúc, lại không trả lời mà đi thẳng ra khỏi cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc