NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1582

Đi về phía ngọn núi nhỏ ở giữa đảo khoảng hơn mười phút, liền nhìn thấy một bậc thềm dẫn xuống dưới. Một người đàn ông mặc võ phục màu đen đứng trước bậc thềm, nhìn Lâm Chính.

Người lái thuyền gật đầu với người kia, rồi quay về.

“Cậu Lâm, mời đi theo tôi”, người đàn ông mặc võ phục hơi cúi người nói.

Lâm Chính gật đầu rồi đi theo.

Đi hết bậc thang liền nhìn thấy một trang viên rộng lớn, cổng trang viên vô cùng hoành tráng, hai bên là hai bức tượng điêu khắc cao gần ba mét.

Đây là hai bức tượng một nam một nữ, đều theo phong cách cổ trang, nam mặc kiếm phục, nữ mặc váy dài, tay đều cầm kiếm, mắt nhìn phía trước. Tuy là tượng, nhưng ánh mắt bọn họ lại có sự sắc bén bức người.

Sau khi vào cổng, người đàn ông dẫn Lâm Chính đến trước một ngôi nhà thấp lùn ở phía Bắc.

“Cậu Lâm, đây là nơi ở được sắp xếp cho cậu, thời gian này cậu hãy ở đây”, người kia nói.

“Ở đây? Nghĩa là sao?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

“Tức là nếu không có chuyện gì thì mong cậu Lâm đừng tùy tiện rời khỏi nơi này. Trên đảo có rất nhiều nơi là cấm địa, người ngoài không được đi lại. Nếu xông vào cấm địa, thì hậu quả chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu”, người kia bình thản đáp.

Lâm Chính nghe thấy thế, sắc mặt liền trầm xuống.

“Nói vậy là các anh muốn nhốt tôi ở đây?”.

Người kia không thèm quan tâm, nói tiếp: “Nếu cậu Lâm cần gì thì có thể nói với Tiểu Thúy ở ngoài cửa”.

Nghe thấy thế, Lâm Chính liền nhìn ra ngoài cửa, thấy một cô gái mặc váy xanh lục đang đứng đó.

Cô gái này thoạt nhìn rất giống nha hoàn trong các bộ phim cổ trang, quần áo đầu tóc y hệt, cũng rất đáng yêu, mắt sáng răng trắng, làn da trắng bóc, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, long lanh biết nói…

Nhưng lúc này cô ấy đang nhìn Lâm Chính với vẻ vô cùng lo lắng. Thấy Lâm Chính nhìn mình, cô ấy liền cúi đầu xuống.

Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy có chút bất thường.

“Cậu Lâm, nếu không có chuyện gì thì tôi xin cáo từ!”.

Dứt lời, người kia liền xoay người bước ra ngoài cửa.

“Khoan đã!”, Lâm Chính vội kêu lên.

“Cậu Lâm còn chuyện gì sao?”.

“Vừa rồi anh nói nếu xông vào cấm địa thì các anh không chịu trách nhiệm về hậu quả. Vậy tức là tôi có thể đến những nơi có thể đến, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.

Người kia chần chừ một lát rồi gật đầu.

“Vậy tôi bảo cô ấy đưa tôi đi dạo quanh đảo chắc là không vấn đề gì chứ?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Việc này… cũng được!”.

“Thế à? Vậy thì tốt…”

Sau khi người đó rời đi, Lâm Chính đi về phía người tên Tiểu Thúy.

“Công tử, có… có gì dặn dò sao?”, Tiểu Thúy hơi hoảng hốt, vội cúi đầu nói.

“Không cần phải câu nệ như vậy, đi theo tôi trò chuyện mấy câu đi”, Lâm Chính cười nói.

“Vâng, công tử”, Tiểu Thúy gật đầu, sau đó đi theo Lâm Chính đi ra khỏi sân.

Lâm Chính hiên ngang đi trên đường, không hề sợ hãi, mắt nhìn đông nhìn tây, tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.

Tiểu Thúy lại vô cùng căng thẳng, cúi đầu đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc