NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Hiện trường im lặng kéo dài khoảng ba bốn giây, sau đó bùng nổ tiếng xôn xao.  

“Cái gì? Cậu lại dám so dược thuật với phòng chủ chúng tôi?”.  

“Cậu… Cậu… Cậu xứng sao?”.  

“Tên khốn! Không biết điều!  

“Thật đáng ghét, cậu đang xem thường Kỳ Dược Phòng chúng tôi sao?”.  

Các giảng sư và học sinh của Kỳ Dược Phòng đều phẫn nộ, ai nấy chỉ vào Lâm Chính hét lên.  

Thậm chí có người không nhịn được muốn xông lên đánh Lâm Chính, nhưng bị Phùng Thạch quát dừng lại.  

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng hơi sửng sốt.  

Chỉ chốc lát sau, ông ta cười thành tiếng, trong mắt cũng lóe lên vẻ sắc bén: “Giết người bằng tâm lý! Giết người bằng tâm lý! Thần y Lâm, cậu định đánh bại tôi ở lĩnh vực tôi am hiểu nhất, khiến tôi thân bại danh liệt. Nếu vậy, dù đến lúc đó tôi không tuân thủ lời hứa cũng vô dụng, bởi vì lúc đó cả Kỳ Dược Phòng không còn ai thừa nhận tôi, đúng không?”.  

“Đúng vậy”.  

Lâm Chính bình tĩnh đáp.  

Mọi người đều kinh hãi.  

“Được! Đủ ngông cuồng! Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, thật không ngờ cậu trẻ tuổi mà có can đảm như vậy! Rất tốt! Nếu đã như vậy, tôi sẽ để cậu cuồng một lần, cũng cho cậu  biết rốt cuộc sự ngông cuồng của cậu ngu xuẩn, ngây thơ đến thế nào!”.  

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cười ha hả, vẫy tay: “Mau chuẩn bị dược! Chuẩn bị chiến! Chuẩn bị thi đấu dược thuật!”.  

Mọi người run lên.  

“Phòng chủ, quyết đấu ở đâu?”, Phùng Thạch nuốt nước bọt, hỏi.  

“Ở đây! Cổng chính của Kỳ Dược Phòng!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng dữ tợn nói, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính: “Có cần đợi hai tiếng nữa, tôi đi mời các chuyên gia, người nổi tiếng của giới Đông y trong nước tới đây, để những người nổi tiếng của các thế gia đó tận mắt chứng kiến trận thi đấu này không?”.  

“Không cần, như vậy thì quá mất thời gian. Chúng ta thi đấu luôn đi, quá trình và kết quả của trận thi đấu này sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.  

“Ha ha, tốc chiếc tốc thắng? Cũng tốt!”.  

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đã bị chọc giận, trong mắt tràn ngập sự rét lạnh.  

Chốc lát sau, Phùng Thạch sai người dời hai chiếc bàn lớn đến, trên bàn xếp đầy thảo dược, còn có công cụ giã thuốc, nấu thuốc, luyện thuốc.  

So đấu dược thuật thật ra cũng giống như so đấu võ công, đều rất thuần túy.  

Cuộc thi đấu giữa các dược sư cũng thường được mở rộng xung quanh các dược vật.  

Giống như Kỳ Dược Phòng, muốn giám định dược thuật của hai người ai cao hơn, không phải xem ai hiểu về dược hơn, mà là phải xem ai biết dùng dược hơn.  

Lâm Chính yêu cầu thi đấu dược thuật, đương nhiên là theo quy tắc của Kỳ Dược Phòng.  

Mà thi đấu dược thuật của Kỳ Dược Phòng chính là cuộc thi danh xứng với thực.  

Mọi người đồng loạt lui ra, chừa một chỗ trống, vây thành một vòng tròn lớn, nhìn chằm chằm hai người đứng trước bàn đặt ở chính giữa.  

Mọi người nín thở, không dám lên tiếng.  

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.  

Dù là những người nằm trên cáng cứu thương cũng ngẩng cổ lên xem cuộc thi đấu này…  

Lúc này, Lâm Chính và phòng chủ Kỳ Dược Phòng đều không hề nhúc nhích, đều nhìn người kia, giống như tượng điêu khắc.  

“Hai vị chuẩn bị!”, Phùng Thạch tiến lên, khẽ giọng hô.  

Hai người không nói gì.  

Phùng Thạch nhẩm đếm ba tiếng, sau đó hét lớn: “Tôi tuyên bố, cuộc thi dược thuật chính thức bắt đầu!”.  

Tiếng hô vừa dứt, tất cả mọi người đều trở nên hồi hộp.  

Lâm Chính và phòng chủ Kỳ Dược Phòng lập tức hành động.  

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng bốc một cây dược liệu có lá như quạt hương bồ lên, đập lên bàn.  

Ầm!  

Lá của dược liệu nhanh chóng bị chấn thành bột vụn.  

Ông ta lại nhặt vài loại dược liệu cho vào cối giã, từ đầu đến cuối chưa tới một phút, những dược liệu đó đã nhão ra.  

Lâm Chính cũng như vậy.  

Hai bên đều sử dụng dược liệu có hạn để điều chế dược.  

Mặc dù đó đều là những dược liệu bình thường, vả lại không có độc, nhưng chẳng mấy chốc, hai người đã luyện chế ra mười mấy loại dược phẩm kỳ lạ như thuốc bột, thuốc viên, thuốc nhão, thậm chí là thuốc nước…  

Động tác của hai người cực kỳ lưu loát, vô cùng tự nhiên, rất có mỹ cảm.  

Nhưng chuyện khiến nhiều người của Kỳ Dược Phòng kinh hãi đó là, so với phòng chủ, kỹ thuật điều chế dược của thần y Lâm còn cao hơn một bậc. Bởi vì không những động tác điều chế dược của anh hoàn hảo không tì vết, mà mỗi một bước điều chế dược đều không hề có khuyết điểm, không có động tác dư thừa nào.  

“Dược thuật của thần y Lâm… lại tuyệt diệu như vậy?”, Tử Dạ không khỏi kinh ngạc kêu lên.  

“Hừ, so với phòng chủ của chúng ta, anh ta còn thua xa”, Vương Băng Điệp hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường.  

“Có lẽ không phải như vậy”, thiên tài hàng đầu Huyền Dược nghiêm túc nói.  

Những thiên tài khác đều kinh ngạc trong lòng.  

Vương Băng Điệp cũng rất bất ngờ liếc nhìn Huyền Dược.  

Ngay lúc này.  

Rầm!  

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đá bay bàn, hai chân đạp xuống, xông về phía Lâm Chính.  

“Hay!”.  

Mọi người kích động la lên.  

Dược đã hoàn thành!  

Bây giờ phòng chủ Kỳ Dược Phòng sắp sửa giải quyết Lâm Chính rồi!  

Ông ta lập tức tiến tới gần Lâm Chính, vung tay.  

Soạt!  

Một loạt bột mịn như cát vung về phía Lâm Chính.  

Đó là thuốc độc mà phòng chủ Kỳ Dược Phòng luyện chế.  

Một khi người bình thường dính phải, chắc chắn sẽ mất mạng.  

Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính muốn tránh cũng không thể tránh được.  

Thuốc bột rải tới, một phần dính vào tay và cổ Lâm Chính, dù rơi trên cánh tay cũng thẩm thấu qua quần áo trong thời gian cực ngắn, tiếp xúc với thân thể Lâm Chính.  

“Hả?”.  

Người của Huyền Y Phái kinh hãi.  

Trước sau chỉ ba giây, da của Lâm Chính đã biến thành màu xanh lục sẫm, cả người không được bình thường.  

“Anh ta trúng độc rồi!”.  

“Ha ha ha, anh ta xong đời rồi!”.  

Bên phía Kỳ Dược Phòng la hét, ai nấy đều phấn khởi không thôi.  

“Yên tâm, cậu không chết được, tất cả dược vật mà tôi điều chế chỉ làm cậu tàn phế, sẽ không giết cậu đâu!”.  

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng quát khẽ, sau đó lại vung tay.  

Vù!  

Một viên đan hoàn bay tới như sao băng, đánh lên người Lâm Chính.  

Đan hoàn đó lại giống như nước, vừa chạm vào người Lâm Chính thì hóa thành thể lỏng, biến mất không thấy. Trong nháy mắt, làn da hóa màu xanh sẫm của Lâm Chính bỗng chốc trở nên trắng bệch, liên tục lùi về sau mấy bước, đứng không vững, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.  

Thi đấu dược thuật không thể dùng tay, không thể dùng chân, không thể dùng châm.  

Đánh bại đối thủ đều phải dựa vào dược!  

Từ luyện dược đến dùng dược chỉ dựa vào sự hiểu biết về dược của mỗi người.  

Đó là quy tắc!  

Cũng là cách trực quan nhất cho thấy kiến thức và cách sử dụng dược vật của một người.  

Bây giờ, phòng chủ Kỳ Dược Phòng đã chiếm ưu thế, trên người Lâm Chính trúng phải mấy loại kịch độc.  

Một khi anh ngã xuống tức là thua.  

Tất cả mọi người ở đây hoặc là kích động hoặc là căng thẳng.  

Không ai ngờ cuộc thi dược thuật lại nhanh chóng như vậy.  

Nhưng lúc này, Lâm Chính lại không hoảng loạn, lấy một miếng thuốc nhão mà mình luyện chế ra, cho vào miệng.  

“Giải độc?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười: “Độc mà tôi luyện chế đâu dễ dàng giải được như vậy?”.  

Nhưng ông ta vừa dứt lời.  

“Phù!”.  

Lâm Chính thở ra luồng khí đục, sau đó gương mặt trắng bệch của anh khôi phục hồng hào, cơ thể đứng không thẳng cũng thẳng tắp trở lại, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc.  

“Cái gì?”.  

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt.  

“Thật đấy à?”.  

“Anh ta… Anh ta lại giải được độc?”.  

Người của Kỳ Dược Phòng đứng xung quanh đều sắp rớt con mắt ra ngoài.  

“Sao hả? Đường đường là phòng chủ Kỳ Dược Phòng mà chỉ luyện ra loại độc có trình độ thế này?”, Lâm Chính phủi áo quần, thản nhiên hỏi.  

“Chuyện… Chuyện này là sao?”.  

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng lùi lại nửa bước, ngây ra như phỗng, sau đó mặt mày trở nên dữ tợn, lại chuyển động hai tay rải độc về phía Lâm Chính, gào lên: “Tôi không tin! Ngã xuống cho tôi! Ngã xuống!”.  

Trong nháy mắt, bột vụn, thuốc nhão, thậm chí là thuốc nước giống như ám khi bắn về phía Lâm Chính.  

Soạt soạt soạt…  

Lâm Chính không kịp tránh né, trên người trúng phải mười mấy loại độc dược, chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa quỳ xuống đất, miệng có máu đen trào ra…  

“Sao? Độc dược của phòng chủ tôi có lợi hại không”?, phòng chủ Kỳ Dược Phòng dữ tợn hỏi.  

Nhưng Lâm Chính lại chậm rãi ngẩng đầu lên, lau đi vết máu bên khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Phòng chủ Kỳ Dược Phòng, chỉ được như vậy!”.  

Dứt lời, da dẻ năm sáu màu của Lâm Chính dần dần khôi phục, đầu tiên là chuyển thành màu trắng xanh, sau đó dần dần hiện lên màu hồng hào của màu da bình thường.  

Cơ thể lảo đảo sắp đổ của anh cũng đứng thẳng trở lại.  

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh đó.  

“Chuyện này… không thể nào!”.

Bình luận

Truyện đang đọc