NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


“Mạc Thanh!”.

Một giọng hét lớn vang lên, cửa bị đạp mạnh ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc Âu phục xông vào phòng họp.

Mạc Thanh ngạc nhiên, nhìn thấy người đến thì đứng bật dậy hành lễ.

“Kính chào Đại tá!”.

Nào ngờ người đó bước tới mấy bước, đấm thẳng vào mặt Mạc Thanh.

Bốp!
Mạc Thanh bị đánh chảy máu mũi, nhưng không dám nằm im dưới đất, vội vàng bò dậy, lại đứng thẳng tắp.

“A?”.

Người trong phòng họp đều sửng sốt.

Nhìn hành động của Mạc Thanh là biết thân phận người đàn ông này không đơn giản.

“Tên khốn nhà ông!”, người đàn ông chỉ vào mũi Mạc Thanh, phẫn nộ chửi mắng: “Ông nói xem! Mắt ông mù đến trình độ nào rồi? Ông nói xem, ông đã làm ra chuyện tốt gì! Ông nói tôi nghe xem!”.

“Xin lỗi Đại tá, tôi… tôi sai rồi…”, Mạc Thanh hạ thấp giọng nói.

Đại tá?
Bọn họ nhớ ngày xưa Mạc Thanh là quân y, sau này mới chuyển đến hiệp hội, hơn nữa đã chuyển đến rất nhiều năm rồi.

Nếu người này là Đại tá của Mạc Thanh thời kỳ đi bộ đội, vậy bây giờ ít nhất…
Một vài người hít sâu một hơi, không dám tưởng tượng tiếp nữa.


Người tới cực kỳ tức giận, mắng chửi: “Tôi nói ông biết, bây giờ phía Hàn Thành đã liên hệ với nước họ xin tài nguyên, chuẩn bị nhiều lợi ích to lớn để mời thần y Lâm nhập tịch Hàn Thành, đưa cậu ta đi!”.

“Cái gì?”, Mạc Thanh kinh ngạc: “Không được! Tuyệt đối không thể để bọn họ đưa thần y Lâm đi!”.

“Chức lớn lương to chẳng lẽ không bằng những lời nói lạnh nhạt của các ông hay sao?”, người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

Sắc mặt Mạc Thanh thay đổi liên tục, nói không nên lời.

“Nghe đây, Mạc Thanh! Tôi mặc kệ ông dùng cách gì, dù có phải quỳ xuống, ông cũng phải cầu xin người đó tha thứ! Người ta đã bảo vệ giới Đông y, bảo vệ mặt mũi của Hoa Quốc, là một người anh hùng! Ông dựa vào đâu mà xem thường người ta? Ông là cái thá gì? Tôi nói cho ông biết, nếu cậu ta không tha thứ cho ông, ông cũng đừng quay về Yên Kinh này nữa!”.

Nói xong, người đàn ông phất tay định rời đi, rồi chợt dừng lại, nhìn quanh những người trong phòng họp với ánh mắt lạnh lùng.

Tất cả mọi người đều giật mình, vội vàng cúi đầu xuống.

“Phải quản lý Giang Thành một cách đàng hoàng thôi!”, người đàn ông bực dọc nói, sau đó rời đi thẳng.

Mọi người đều toát mồ hôi lạnh đầm đìa.

Trên một chiếc xe con đi đến tỉnh Thiên Hành, một thiếu nữ mặc Hán phục đang cầm điện thoại, nhẹ nhàng bấm số.

“Alo, cháu gái, thi đấu rồi sao?”, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ho nhẹ.

“Dạ không có, bà nội”.

“Ồ… Vậy thì tiếc quá… Là ai lên thi?”.

“Một người rất thú vị”, thiếu nữ mỉm cười nói, trong mắt toát ra vẻ mong đợi: “Có lẽ không lâu sau, anh ta sẽ là đối thủ mạnh của cháu”.

“Cháu đang nói tới buổi tiệc của nhà họ Lâm sao?”.

“Anh ta cũng họ Lâm”.

“Họ Lâm là họ lớn, chỉ là trùng hợp thôi, cháu về đây trước đi”.

“Vâng ạ bà nội”.

Diễn đàn Giang Thành.

Lúc này máy chủ đã sắp tê liệt.

Sau khi lời nói đáng kinh ngạc của người đàn ông trên xe buýt được lan truyền, giới truyền thông và mạng xã hội đều bùng nổ.

Nhiều người truy hỏi đến cùng.

Chẳng mấy chốc, tổng thể cuộc thi đấu được lan truyền trên mạng dưới dạng chữ viết.

Hóa ra trước Tề Trọng Quốc còn có một người lên thi đấu với phía bác sĩ Hàn Thành, còn thắng áp đảo Y Vương Hàn Thành.

Trên mạng lan truyền vài bức ảnh chụp lén.

Trong ảnh là một bóng lưng.


Một người trẻ tuổi ăn mặc rất giản dị, xoay lưng lại với người chụp ảnh, đang chuyên chú châm cứu.

Vài bức ảnh còn chụp lại vẻ kinh ngạc của Y Vương Hàn Thành một cách rõ nét.

Có người hỏi đó là ai.

Nhưng không ai biết rõ, bởi vì anh không nằm trong danh sách được mời, cũng không phải dự bị, dân mạng chỉ biết là họ Lâm.

Nhưng người này thật sự tồn tại, nhiều chuyên gia ở hiện trường đều có thể chứng minh.

Thế nên, danh tiếng của thần y Lâm nổi như cồn ở trên mạng.

Trang đầu các web lớn đều đăng bức ảnh chụp bóng lưng này, đồng thời photoshop thêm bốn chữ lớn.

Anh hùng dân tộc!
Vô số hoa tươi và lời tán thưởng dâng tặng cho thần y Lâm.

Nhưng lại bị vô số lời mắng chửi và phỉ nhổ đối với Cục trưởng Hác, Mạc Thanh và những người phản đối thần y Lâm lên thi đấu khi đó nhấn chìm.

Điện thoại của Hiệp hội Y tế Giang Thành và Cục Y tế bị gọi cháy máy trong nháy mắt.

Thậm chí ngay cả Tề Trọng Quốc cũng bị ảnh hưởng.

Cục trưởng Hách bất đắc dĩ đành đánh liều đăng đàn xin lỗi, đồng thời tự tay viết một bản kiểm điểm nộp lên.

Tề Trọng Quốc thì lại nhàn rỗi, giả bệnh trốn trong nhà không ra ngoài.

Còn Mạc Thanh thì tìm mọi cách liên lạc với Lâm Chính, ông ta nhất định phải đến tận nơi xin lỗi.

Áp lực từ các phía khiến ông ta chịu đủ giày vò.

Không chỉ có Mạc Thanh, bây giờ có vô số người đang tìm kiếm nhân vật đã thắng áp đảo Y Vương Hàn Thành đó.

Nhưng…
Lâm Chính không quan tâm những chuyện này.

Anh cũng đã xem tin tức, thấy trên đó chỉ có bức ảnh chụp bóng lưng của mình, thế là không quan tâm nữa.


Chỉ dựa vào bóng lưng, sẽ không ai liên tưởng một kẻ ở rể vô dụng như anh với thần y Lâm.

“Mẹ, con về rồi!”.

Lâm Chính vào nhà, hét lên một tiếng.

“Về thì về, lớn tiếng thế làm gì?”.

Trương Tinh Vũ ở phòng khách buồn bực trừng mắt nhìn Lâm Chính, ngay sau đó quát bảo: “Nhanh, đi lau nhà đi!”.

Lâm Chính tỏ vẻ bất lực, đi vào nhà vệ sinh, nhưng lúc này, anh bỗng nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang lục lọi một cái rương gỗ.

“Mẹ đang làm gì vậy?”.

Lâm Chính sốt ruột.

Chiếc rương gỗ đó là hành lý duy nhất mà anh mang theo từ Yên Kinh đến, cũng là toàn bộ tài sản của anh.

“Tôi đang xem xem cậu còn thứ gì đáng giá không chứ gì”, Trương Tinh Vũ nói: “Gần đây Tiểu Nhu thiếu tiền, cậu có của riêng gì thì đem hết ra đây”.

“Con làm gì có của riêng?”, Lâm Chính kiểm tra một lúc, phát hiện trong rương không thiếu cuốn sách nào, thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu còn có mặt mũi nói à? Một thằng đàn ông như cậu mà tiền để dành cũng không có, cậu nói xem cậu sống có ý nghĩa gì? Không thấy xấu hổ à? Cả ngày xem mấy cuốn sách y học vô dụng này, cậu thật sự nghĩ mình là bác sĩ hay sao? Cậu có bản lĩnh thì đi thi cái bằng, kiếm chút tiền về đây!”, Trương Tinh Vũ khinh thường nói, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt vô cùng chán ghét.

Lâm Chính không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành hỏi: “Gần đây Tiểu Nhu cần tiền ạ? Cô ấy định làm gì?”.

“Hừ, còn làm gì nữa? Lập nghiệp! Kiếm tiền! Nếu không thì cậu nuôi nó à?”, Trương Tinh Vũ chống nạnh chửi mắng..


Bình luận

Truyện đang đọc