NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Trên tầng cao nhất khách sạn Giang Hoa. 

Một người đàn ông đẹp trai nho nhã mặc vest, đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, lắc ly rượu trong tay, ngắm cảnh đêm của Giang Thành. 

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Xương Bá mỉm cười bước vào. 

"Cậu chủ Tư Đồ, mọi chuyện đã được làm ổn thỏa!". 

"Tốt lắm, lúc nào thì cây đại thụ Dương Hoa này sẽ đổ?", Tư Đồ Kính không thèm ngẩng đầu, hỏi. 

"Ngày mai!", Xương Bá nheo mắt cười đáp: "Sáng sớm mai, Tiêu Nghị sẽ đích thân dẫn người đến tập đoàn Dương Hoa kiểm tra niêm phong. Người của chúng ta đã sắp xếp xong xuôi, từ ngày mai, nội bộ tập đoàn Dương Hoa sẽ xuất hiện rất nhiều dược phẩm bớt xén nguyên liệu, không đạt tiêu chuẩn. Đến lúc đó, chúng ta cho người kiểm tra thuốc ngay tại chỗ, tang chứng vật chứng đầy đủ, Chủ tịch Lâm dù lợi hại đến đâu cũng không cãi được. Tôi đã mua chuộc mấy phóng viên và rất nhiều thủy quân trên mạng, bọn họ sẽ lập tức thêm dầu vào lửa lan truyền dư luận, nói tập đoàn Dương Hoa để tiết kiệm giá thành, dùng dược liệu kém chất lượng để làm thuốc, chắc chắn có thể khiến nhà máy của bọn họ phải đóng cửa hẳn. Một khi nhà máy đóng cửa, chúng ta lại xuống tay ở thị trường cổ phiếu, tấn công mãnh liệt, đảm bảo khiến tập đoàn Dương Hoa không ngóc được đầu". 

"Tốt lắm, tốt lắm". 

Tư Đồ Kính gật đầu lia lịa, điềm nhiên nói: "Nhưng như vậy vẫn chưa đủ". 

"Cậu chủ còn ý tưởng gì sao?", Xương Bá vội hỏi. 

"Tôi không có ý tưởng gì cả, nhưng thầy tôi vừa gọi điện thoại đến nói, ông ấy rất có hứng thú với hai phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa. Ngày mai tập đoàn Dương Hoa sụp đổ, ông hãy lấy được quyền sử dụng của hai phương thuốc đó, sau này số thuốc này sẽ do Nam Phái chúng tôi bán", Tư Đồ Kính nói. 

Hơi thở của Xương Bá như ngừng lại, ánh mắt lộ vẻ nóng bỏng, nhưng nhanh chóng lắc đầu: "Cậu chủ Tư Đồ, quyền sử dụng của hai phương thuốc đó đừng nói là cậu, trên đời này đừng có ai hòng lấy được. Đó là một miếng bánh béo bở, nhưng đâu dễ có được như vậy? Cho dù chúng ta cướp được cũng vô ích, pháp luật không thừa nhận thì chúng ta không thể sản xuất tiêu thụ!". 

"Pháp luật không thừa nhận thì để pháp luật thừa nhận là xong mà. Xương Bá, tôi vẫn luôn nghĩ ông là một người thông minh, bây giờ xem ra ông ngu xuẩn hơn tưởng tượng của tôi quá nhiều". 

Tư Đồ Kính hừ lạnh, sau đó bước về phía sô pha ở bên cạnh. 

Hắn đi tập tà tập tễnh, hiển nhiên vết thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn. 

Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy mà hắn có thể xuống giường đi lại trong thời gian ngắn đã coi như kỳ tích rồi. 

"Cậu chủ có diệu kế gì không?", Xương Bá nghi hoặc hỏi. 

"Tôi đã thảo sẵn một phương án cho ông, ông đi tìm Lạc Bắc Minh, bảo ông ta phối hợp! Kiện Dương Hoa!", Tư Đồ Kính cầm mấy tờ giấy trên bàn lên, đẩy tới trước mặt Tư Đồ Kính. 

Kiện Dương Hoa? 

Xương Bá giật nảy mình, vội vàng cầm đống giấy trên bàn lên xem, một lát sau liền biến sắc. 

"Việc này… cậu chủ Tư Đồ, việc này… có ổn không? Cưỡng ép nói hai phương thuốc đó là của nhà họ Lạc? Chỉ sợ… sẽ không ai tin!". 

"Người khác tin hay không tôi không quan tâm, chỉ cần có thể thắng kiện là được, thắng kiện thì đương nhiên phương thuốc sẽ là của chúng ta", Tư Đồ Kính nói. 

Xương Bá tỏ vẻ bất đắc dĩ, ngồi xuống sô pha, thở dài: "Cậu chủ, cậu có biết đoàn luật sư của tập đoàn Dương Hoa gồm những ai không?". 

"Khang Gia Hào!". 

"Đúng vậy, Khang Gia Hào là luật sư số một Giang Thành, luật sư nổi tiếng Hoa Quốc! Nhưng… cậu tưởng chỉ có Khang Gia Hào thôi sao? Cậu nhầm rồi, ngoài ông ta ra, còn có Kỷ Văn, và một loạt các luật sư giỏi do Chủ tịch Lâm mời từ các nơi tới. Nhất là tên Kỷ Văn kia, tuy cậu ta còn trẻ, không có kinh nghiệm gì, nhưng tài năng cậu ta thể hiện ngay cả Khang Gia Hào cũng không bì được. Bây giờ ngày nào Khang Gia Hào cũng ở bên cạnh Kỷ Văn, dốc lòng dạy bảo cậu ta. Kỷ Văn học rất nhanh, tuy ngoài vụ kiện với Khang Gia Hào ra, cậu ta không có thành tích gì đáng kinh ngạc, nhưng theo tôi điều tra được, trình độ hiện giờ của cậu ta không hề thua kém Khang Gia Hào! Bây giờ một Khang Gia Hào chúng ta đã không đối phó nổi, lại còn phải đối mặt với tổ hợp Khang Gia Hào và Kỷ Văn… Tôi có thể nói rằng cả Hoa Quốc, ngoài ba đoàn luật sư Yên Kinh, thì không ai có thể đánh bại bọn họ". 

"Vậy nếu là một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh thì sao?", Tư Đồ Kính đặt ly rượu xuống, bình thản hỏi. 

Xương Bá kinh ngạc, tim đập thình thịch, một lúc sau mới cẩn thận hỏi lại: "Là ai vậy?". 

"Đoàn Phương Thị Dân", Tư Đồ Kính đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc