NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3362

Lâm Hằng Chí hoàn hồn lại, vội kêu một tiếng, quay đầu định chạy.

Ánh mắt Phong Thanh Vũ trở nên lạnh lẽo, hừ mũi: “Đám người nhà họ Lâm này, dám hãm hại đồ đệ của tôi? Đừng hòng đi!”.

Dứt lời, ông ta hóa thành một cơn gió, lập tức lao ra khỏi phòng làm việc, bắt hết đám người Lâm Hằng Chí lại, ném xuống trước mặt Lâm Chính.

“Đồ đệ ngoan, nói đi, con muốn xử lý đám người này thế nào?”, Phong Thanh Vũ lớn tiếng nói.

Đồ đệ ngoan?

Lâm Chính nhíu mày: “Phong tiền bối, tôi đâu có nói là sẽ nhận ông làm sư phụ? Mong ông hãy tự trọng!”.

“Cậu nói cái gì vậy?”, Phong Thanh Vũ tỏ vẻ không vui, lạnh lùng nói: “Thân pháp khinh công của tôi độc bộ thiên hạ, không ai sánh kịp, không biết bao nhiêu người xin nhận tôi làm thầy mà tôi không đồng ý. Tôi thấy cậu thiên phú trác tuyệt, không nỡ lãng phí, nên mới nhận cậu làm đồ đệ, muốn dốc sức truyền thụ, sao cậu có thể từ chối chứ?”.

“Phong tiền bối, tôi không có hứng thú với những loại võ học như thân pháp khinh công. Ông phải hiểu rõ rằng tôi đầu tiên là một y võ”, Lâm Chính bình thản nói.

“Cậu… cậu thực sự không muốn?”, Phong Thanh Vũ mở to mắt.

“Tiền bối, tôi không có nhiều thời gian để học cái gọi là thân pháp khinh công”.

“Nhưng… cậu đã hại đồ đệ tôi, đồ đệ tôi biến mất ở Giang Thành, nên… nên cậu phải đền cho tôi một đồ đệ”, Phong Thanh Vũ chần chừ một lát rồi cắn răng nói.

Lâm Chính lập tức kinh ngạc.

Anh còn tưởng Phong Thanh Vũ là thế ngoại cao nhân thế nào, không ngờ những lời không biết xấu hổ như vậy mà ông ta cũng nói được.

Đây rõ ràng là mặt dày ăn vạ Lâm Chính.

“Phong tiền bối, ông nói vậy là có ý gì?”.

“Đừng nhiều lời nữa, nhóc con, hoặc là cậu làm đồ đệ của tôi, hoặc là… tôi…”

“Nếu muốn giao thủ thì chúng ta có thể tiếp tục”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Phong Thanh Vũ hơi biến sắc, nếu thực sự giao thủ thì ông ta chẳng làm gì được Lâm Chính, cũng như Lâm Chính chẳnh làm gì được ông ta.

“Cậu là đồ đệ của tôi, sao tôi có thể giao thủ với cậu chứ?”, sắc mặt Phong Thanh Vũ đỏ bừng, một lúc sau mới thốt ra được một câu như vậy.

Xem ra Phong Thanh Vũ sống chết muốn làm sư phụ của Lâm Chính rồi.

Lâm Chính lắc đầu thở dài, cũng không biết tại sao Phong Thanh Vũ lại vội vàng nhận đồ đệ như vậy, nhưng anh không có hứng thú với việc này.

“Phong tiền bối, nếu ông đã không muốn giao thủ, thì tạm đi nghỉ đi, tôi phải gọi người dọn dẹp chỗ này”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi tiến về phía đám Lâm Hằng Chí.

Bọn họ tái mét mặt, rụt lại phía sau, run như cầy sấy, sợ hãi nhìn Lâm Chính đang đi tới.

“Cậu Lâm, cậu… cậu muốn làm gì?”, Lâm Hằng Chí nuốt nước bọt, run rẩy hỏi.

“Nhà họ Lâm đưa Phong tiền bối đến là muốn giết tôi đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Đó là chuyện giữa cậu và Đạo Hoàng tiền bối, chứ nhà họ Lâm chúng tôi làm sao sai khiến được ông ấy”, Lâm Hằng Chí nhỏ giọng nói: “Mục đích chính của chúng tôi vẫn là tìm Lâm Nhược Nam về”.

“Nhưng nếu tôi không địch lại được Phong tiền bối, thì chắc là lúc này đã chết rồi. Tai họa này là do người nhà họ Lâm các anh mang đến, nên các anh nói gì cũng vô ích thôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc