NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Ông ngoại, vì sao?”, Tô Nhu sốt ruột. 

“Vì tiền đó không sạch sẽ!”, ông cụ Trương nhíu mày, lớn tiếng quát giận. 

Giọng quát lập tức làm Tô Nhu sợ hãi. 

“Thắng liên tiếp bảy trận, còn dùng ngựa của Khai Mạc thắng cậu ta ngay trong trường đua ngựa của cậu ta? Cháu biết chuyện này khó đến mức nào không? Dùng cách chính đáng thì không thể nào thắng được! Chỉ có dùng quỷ kế mới có khả năng làm được điều này! Nhu, ông ngoại sống lâu rồi, chút chiêu trò của mấy đứa lừa được Khai Mạc, nhưng sao lừa được lão già này, sao lừa được nhà họ Khai?”, ông cụ Trương tức giận không kìm được, nói. 

Tô Nhu nghe vậy mới hiểu, hóa ra ông cụ cho rằng Lâm Chính đã dùng thủ đoạn gì đó mới thắng được Khai Mạc. 

Thực ra Lâm Chính đúng là đã dùng rồi. 

“Hai đứa có thể thắng được đám Khai Mạc, nhưng người đứng đằng sau bọn họ sẽ không mắc bẫy hai đứa. Nghe nói lần này hai đứa đã thắng của bọn họ mấy tỷ, đó không phải số tiền mà những người như bọn họ có thể chấp nhận được, chắc chắn bọn họ sẽ nói rõ tình huống cho gia tộc mình. Đến lúc đó, nhiều gia tộc tìm tới cửa, dù nhà họ Trương chúng ta có thế lực lớn ở tỉnh Quảng Liễu cũng không thể đối phó với nhiều thế lực mạnh như vậy. Bọn ta không bảo vệ hai đứa, ai bảo vệ được hai đứa? Hai đứa mau trả tiền lại cho họ, nếu không làm thì cút ra khỏi nhà họ Trương đi”, Trương Trung Hoa tức giận đỏ mặt, quát lên. 

Lâm Chính bật cười. 

Mặc dù ông cụ trông vô cùng nghiêm túc cứng nhắc, nhưng thực ra lại là người miệng cứng lòng mềm. Sở dĩ ông ấy gọi hai người họ tới cũng chỉ là muốn bảo vệ Lâm Chính và Tô Nhu. 

“Ông ngoại, cháu sẽ đi trả tiền lại ngay”, Tô Nhu cúi thấp đầu, không dám phản bác. 

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Thưa ông, số tiền này cháu sẽ không trả lại đâu”. 

Trương Trung Hoa sửng sốt, đùng đùng nổi giận: “Thằng khốn, cậu nói gì?”. 

“Thưa ông, đây là tiền cháu dựa vào bản lĩnh mà cược thắng, dựa vào đâu bắt cháu phải trả lại? Hơn nữa, giấy trắng mực đen ở đây, những thứ này đều có hiệu lực pháp lý, thế lực đứng sau bọn họ có mạnh đi nữa cũng đâu thể làm gì một công dân tuân thủ pháp luật như cháu chứ?”, Lâm Chính nói. 

“Cậu… cậu… cậu… ngu lâu dốt bền khó đào tạo!”, ông cụ Trương tức giận đến mức run rẩy cả người. 

“Ông ngoại, ông đừng tức giận quá tổn hại sức khỏe”, Thành Bình vội nói, ngay sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính, phẫn nộ nói: “Lâm Chính, cậu đang làm gì vậy? Cậu định rước họa cho nhà họ Trương chúng ta sao? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Cậu thật sự cho rằng cậu đã thắng nhóm cậu Khai? Tôi thấy hết rồi, cậu đã dùng thủ đoạn hèn hạ, là cậu Khai độ lượng, nhìn thấu cũng không nói ra, nên mới đưa tiền cho cậu. Nhưng người ta cho cậu mặt mũi, cậu cũng không thể được nước lấn tới, mau trả tiền lại đi! Nếu không, nhà họ Khai, nhà họ Việt tìm tới cửa, tôi xem cậu làm thế nào!”. 

“Thủ đoạn hèn hạ? Xin hỏi tôi đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

“Cậu đã dùng thủ đoạn gì tự cậu biết rõ”. 

“Vậy chị nói nghe xem”. 

“Cậu… Hừ, tôi không thèm nói”. 

“Chắc là không nói được chứ gì?”, Lâm Chính lắc đầu, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh. 

Sắc mặt Thành Bình thay đổi liên tục, nhưng không lên tiếng nữa. 

“Được rồi, được rồi…”. 

Ông cụ Trương ngồi xuống, thở sâu mấy lần, sau đó lạnh lùng nói: “Bác sĩ dặn ông không được nổi giận, chuyện này ông không tranh cãi với các cháu nữa”. 

“Ông ngoại…”. 

“Không tranh cãi là một chuyện, nhưng số tiền đó các cháu vẫn phải trả lại. Thật ra đó không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà còn là vấn đề thể diện. Không trả tiền, tức là cậu không cho bọn họ đường lui. Cậu khiến bọn họ sống không yên ổn, bọn họ có thể để cậu sống yên ổn sao?”. 

Ông cụ Trương đứng lên, khẽ phủi quần áo trên người, hung hăng trừng Lâm Chính, lạnh nhạt nói: “Người trẻ tuổi thường hay tranh cường háo thắng, lần này ông sẽ ra mặt tranh thủ cho hai đứa mười ngày. Hai đứa tự mình nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi thì trả tiền lại đi. Không phải tiền của chúng ta, chúng ta không thể lấy, tiền như vậy cậu dùng có thấy yên lòng không?”. 

“Vâng, ông ngoại”, Tô Nhu vội vàng gật đầu. 

“Đi thôi, sắp tới giờ rồi, đến lúc mở tiệc rồi!”. 

Ông cụ nói, sau đó đi ra khỏi phòng. 

Lâm Chính liên tục cười gượng. 

Tô Nhu chạy tới. 

“Làm theo lời ông ngoại nói đi”. 

“Không cần”. 

“Lâm Chính, đừng cố chấp nữa. Chẳng lẽ cứ phải làm lớn chuyện mới được à? Hơn nữa, đó cũng không phải tiền của chúng ta”, Tô Nhu muốn khóc mà không có nước mắt. 

Thật ra cô cũng không tính là quá xem trọng tiền bạc. Theo cô thấy, cả nhà sống bình an, vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc