NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2303

Lâm Chính dừng tay, lạnh lùng nhìn Lâm Chi Hằng: “Dừng lại, cút đi!”

Lâm Chi Hằng ôm lấy cánh tay bị gãy, đau đớn toát mồ hôi lạnh nhưng nụ cười trên khuôn mặt chưa hề khép, anh ta chậm rãi đứng dậy mỉm cười: “Lâm thần y, tôi nói rồi, tôi sẽ không rút lui”.

Nói rồi, anh ta lại sải bước xông về phía Lâm Chính.

Lâm Chính hắng giọng lạnh lùng rồi lại nhảy vọt chủ động áp sáp lên trước, một quyền nữa nện thẳng lên cánh ta còn lại của Lâm Chi Hằng.

Rắc!

Tiếng xương gãy lại vang lên.

“A!”, Lâm Chi Hằng phát ra âm thanh kêu gào đau đớn.

Lâm Chính lật tay tung chưởng rồi lại đánh tiếp một chưởng vào ngực Lâm Chi Hằng.

Hự!

Lâm Chi Hằng phun ra cả miệng máu bay ra xa hơn mười mét và ngã ra đất, lúc này e rằng đến gượng dậy cũng khó.

Gân cốt của anh ta bị Lâm Chính đánh tới mứt đứt lìa, toàn thân trọng thương.

E rằng lúc này anh ta có muốn vực dậy cũng gian nan vô cùng.

“Lần này kết thúc rồi chứ?”, Lâm Chính hít vào một hơi thật sâu quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.

“Lâm thần y, chưa đâu…”, Lâm Chính giật mình vội quay đầu lại thì thấy Lâm Chi Hằng trên mặt đất lại một lần nữa vùng dậy.

Lâm Chi Hằng nằm trên đất, thở hổn hển, bên miệng toàn là máu, cả người đầy vết thương và vết bầm tím, vô cùng chật vật.

Hai tay anh ta đã đứt, lúc này dù muốn đứng dậy cũng vô cùng khó khăn. Cộng thêm xương cốt gãy nứt, anh ta hoàn toàn không ngồi dậy nổi, thân trên gần như bị phế.

Nhưng… anh ta không từ bỏ, vẫn đang định đứng dậy.

Tô Nhu mở to hai mắt.

Lâm Tử Yến và những người khác của nhà họ Lâm cũng nhìn sang đầy kinh ngạc.

“Anh ta định làm gì?”, Cung Hỉ Vân lắp bắp.

Nhưng người bên cạnh lại không thể trả lời.

Hơi thở của Lâm Chi Hằng cực kỳ gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, không ngừng đổ mồ hôi.

Dường như anh ta đang dùng sức, gương mặt căng thẳng.

“Hây!”.

Anh ta quát khẽ, cơ thể nằm trên đất chuyển động, nhưng lại không có bất cứ động tác nào.

“Từ bỏ đi”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Lâm Chi Hằng vẫn không quan tâm, sau đó quát khẽ.

“Ha!”.

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, tròng mắt cũng dần dần biến thành màu đỏ máu.

Cuối cùng!

“Hây!”.

Lâm Chi Hằng lại thét lên lần nữa, cả người đột nhiên lăn vòng, người vốn đang nằm ngửa trên mặt đất, bây giờ lại nằm sấp, mặt úp vào nền đất.

Bình luận

Truyện đang đọc