NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2345

Mọi người bừng tỉnh, quay qua nhìn và nín thở. Đây chính là uy lực của thần y Lâm sao? Đúng là thực lực quá khủng khiếp. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì có lẽ không ai dám tin.

Nam Cung Yết nuốt nước bọt, da đầu tê rần rần. Những người khác nhà Nam Cung cũng bàng hoàng. Ai cũng há hốc miệng, không biết phải nói gì.

Lâm Chính bước về phía đống đổ nát. Đám đông tim đập thình thịch. Bầu không khí trở nên đặc quánh.

Rầm…Đống đổ nát bị nổ tung, sau đó một bóng hình chui ra.

Đó chính là A Nghị. Nhưng lúc này anh ta trông vô cùng chật vật. Mặt toàn đất cát, miệng chạy máu, tình hình có vẻ khá tệ.

Đợi đến khi Lâm Chính tiến lại gần thì A Nghị mới giật bắn người định bỏ chạy. Anh ta đã bị dọa sợ mất vía bởi cú đấm đó và không thể nào đối phó được với Lâm Chính nữa.

Thần y Lâm mà sử dụng y võ thì giống như là thần linh vậy. A Nghị bắt đầu cảm thấy hối hận và sợ hãi.

Thế nhưng đã quá muộn rồi. Lâm Chính đã đứng trước mặt và đặt tay lên vai anh ta. Trong nháy mắt, A Nghị giống như bị điện giật, cơ thể giật đùng đùng rồi cứng ngắc, bất động.

“Anh định đi đâu?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi. A Nghị há hốc miệng, định nói gì đó thì Lâm chính chỉ vung tay. Cả cơ thể A Nghị bay ra xa giống như một quả tên lửa đập về phía Nam Cung Yết.

“Cậu ba cẩn thận”, có người kêu lên, lập tức đẩy Nam Cung Yết ra.

Thế là A Nghị đập thẳng vào người này. Hai người lăn mấy chục vòng dưới đất mới chịu dừng lại. Cả hai đều bất tỉnh nhân sự, không rõ sống hay chết. Nam Cung Yết cũng ngã chổng vó, mặt đầy máu.

Đợi đến khi anh ta bò dậy được thì đã phải run rẩy khi chứng kiến cảnh tượng đó. A Nghị đã bị xử lý như vậy đấy.

“Cậu ba Nam Cung, giờ có thể ký tên được chưa?”, Lâm Chính phủi bụi trên người, nhìn về phía Nam Cung Yết.

“Được…được rồi…”, Nam Cung Yết run lẩy bẩy đáp lại.

Lâm Chính gật đầu, nói với Đinh Mạo mới chạy ra khỏi tòa nhà đổ nát: “Hội trưởng Đinh, còn không mau đưa hợp đồng cho cậu ba xem?”

“Vâng..vâng chủ tịch Lâm. Nhanh! Nhanh đi lấy hợp đồng tới đây!”, Đinh Mạo kêu lên.

Đám đông lật đật chạy đi lấy hợp đồng. Đinh Mạo đích thân đưa cho cậu ba. Nam Cung Yết cầm lấy bút một cách khó khăn. Anh ta nhìn, tay thì run rẩy. Rõ ràng là anh ta đang rất do dự.

Nếu như ký xuống thì nhà thế gia Nam Cũng sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn mất. Tới khi đó dù nhà Nam Cung không đưa tiền thì thần y Lâm cũng đã nắm được thóp của bọn họ rồi.

Phải làm sao đây…Nam Cung Yết cảm thấy vô cùng đau khổ. Anh ta cũng biết nếu không ký tên thì có lẽ hôm nay không rời khỏi đây được.

Anh ta đã từng nghe nói về thủ đoạn của thần y Lâm. Những người đối đầu với thần y Lâm nếu không biến mất thì cũng bị liệt cả đời… Bao nhiêu người đứng nhìn thế này, chắc chắn thần y Lâm sẽ không giết anh ta mà chỉ khiến nửa đời sau của anh ta nằm trên giường thôi…điều đó quá đơn giản với thần y Lâm.

Chết tiệt! Nam Cung Yết thầm chửi rủa. Anh ta cảm thấy bất lực, đành phải đặt bút xuống ký tên của minh. Nhưng đúng lúc này có tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Một chiếc xe màu đen quen thuộc lao vào hiện trường và dừng lại trước mặt đám đông. Cửa xe mở ra, vài người đàn ông bước xuống. Đi đầu là một người đàn ông già nua mặc trang phục đời Đường. Ông ta nhìn chăm chăm đám đông và dừng lại ở Nam Cung Yết.

“Vạn đại sư”, Nam Cung Yết giống như vớ được sao cứu tinh, vui mừng chạy tới. Thế nhưng đám người Đinh Mạo đã giữ anh ta lại.

Bình luận

Truyện đang đọc