NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Hơn nữa cô còn phải trốn sự truy đuổi của hơn chục người, gian khổ biết bao! 

Thể chất của Tô Nhu không quá tốt. Cô nhảy ra khỏi xe mà không chết đã là một kỳ tích rồi. Khi đó chắc chắn cô bị thương nặng. Thật không thể tưởng tượng nổi. 

Chẳng trách Tô Nhu nhìn thấy Khai Mạc lại cảm thấy sợ hãi như vậy. Bởi vì trong mắt cô, Khai Mạc giống y như một ác ma vậy. 

“Chuyện này không hề nói với người nhà họ Trương sao?”, Lâm Chính trầm giọng. 

“Nói rồi nhưng không hề có tác dụng”, Tô Quảng thở dài: “Nhà họ Trương không thể vì chuyện này mà đắc tội với nhà họ Khai được. Huống hồ Khai Mạc không chịu thừa nhận, cũng không có chứng cứ. Chuyện này cứ thế mà cho qua”. 

“Thôi, chuyện đã qua rồi. Lần sau chúng ta tránh xa cái tên Khai Mạc đó ra một chút là được”, Trương Tinh Vũ cảm thấy bực bội. 

Thực ra bà ta cũng rất phiền não. 

Mặc dù Tô Nhu không phải họ Trương nhưng dù sao trong người cũng mang dòng máu nhà họ Trương mà. 

Cô bị ức hiếp, nhà họ Trang lại chẳng làm gì. Vậy thì còn ra thể thống gì chứ. Đáng tiếc, Trương Tinh Vũ không có địa vị trong nhà nên chẳng ai bận tâm. 

“Vào trong thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Ánh mắt anh trông lạnh giá vô cùng. 

Anh không thể nói ra được tình cảm của mình dành cho Tô Nhu nhiều thế nào, nhưng dù sao Tô Nhu giờ cũng là vợ anh. Sự công bằng này, anh nhất định phải đòi lại. 

Nhà họ Trương cũng là một gia tộc có địa vị ở tỉnh, những nhân vật tai to mặt lớn của tỉnh Quảng Liễu cũng đều có mặt. 

Trương Tinh Vũ dẫn đầu cả nhà đi vào trong. Khi bà ta định bước vào cửa thì có một người đàn ông mặc áo màu xám đột nhiên ngăn lại. 

“Bà là ai? Không có thiệp mời thì không được vào”. 

Trương Tinh Vũ bàng hoàng: “A Hổ, là tôi, Trương Tinh Vũ, không nhận ra tôi nữa à?” 

“Trương Tinh Vũ? Là ai?”, người này nhìn Trương Tinh Vũ từ đầu tưới chân, cảm thấy mơ hồ. 

“Khốn nạn thật! Tôi là người nhà họ Trương! Các người chỉ là cái thứ canh cửa được nhà họ Trương thuê về mà dám ngăn không cho tôi vào sao?”, Trương Tinh Vũ nghiến răng nghiến lợi. 

Thế nhưng A Hổ vẫn mặc kệ, lạnh lùng nói: “Bà đùa gì vậy! Người nhà họ Trương tôi đều đã biết mặt, làm gì có ai là không có khí chất chứ? Các người trông bần cùng thế này mà dám mạo phạm là người nhà họ Trương sao? Đừng đùa nữa, muốn vào thì lấy thiệp ra. Còn không, thì cút!” 

Cuộc hội thoại đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. 

“Chuyện gì vậy?” 

“Hình như có người giả làm người nhà họ Trương, định vào trong ăn chùa uống chùa”. 

“Chậc chậc, còn có chuyện như vậy cơ à? Nếu mà làm thế thì cũng phải ăn mặc cho ra hồn chút chứ? Ăn mặc gì mà tơi tả, mất mặt thế kia?” 

“Chí lý, ăn mặc đẹp còn có thể qua mắt được người này người kia”. 

“Chuẩn rồi”. 

Trương Tinh Vũ nghe thấy thì tức tới muốn nổ phổi. Mặt bà ta đỏ linh căng. Đúng lúc này Tô Quảng vội vàng bước tới giữ lấy Trương Tinh Vũ. 

“Ông làm gì vậy?”, Trương Tinh Vũ nói giọng hằm hằm. 

“Tinh Vũ, đừng làm càn. Hôm nay là mừng thọ bố, nếu như chúng ta gây sự thì sẽ mất mặt đấy”. 

“Thế nhưng cái thứ chó má này không cho tôi vào. Phải làm sao?”, Trương Tinh Vũ tức đỏ mắt. 

A Hổ chỉ là người làm thuê nhà họ Trương mà còn dám ức hiếp bà ta như vậy thì có thể thấy bà ta chẳng có chút địa vị nào ở trong nhà cả. 

Tô Quảng chau mày, thở dài không nói gì. Rõ ràng là ông ta cũng không có cách. 

Thế nhưng Lâm Chính đột nhiên kêu lên. 

“Mẹ, đã không vào được thì khỏi đi mẹ”, dứt lời, hai vợ chồng Tinh Vũ đứng hình. 

“Biết điều đấy, cút đi!’, A Hổ cười lạnh lùng. 

“Lâm Chính, câm miệng”, Trương Tinh Vũ tức tới mức bốc khói, nghe thấy Lâm Chính nói vậy thì càng bực bội hơn. 

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lấy điện thoại ra: “Mẹ, không vào thì thôi. Chúng ta tới để mừng thọ, người ta không cho vào thì mình đi. Tới lúc ông ngoại hỏi sao không tới thì lấy video ra cho họ xem. Không phải chúng ta không có lòng, mà là người ta không cho mình báo hiếu đấy”. 

Vừa nói, Lâm Chính vừa mở video. Dứt lời, A Hổ tái mặt. 

Trương Tinh Vũ khựng người, rồi lập tức bừng tỉnh và gật đầu lia lịa: “Được, Lâm Chính, ghi hết lại, quay cả mặt nó vào. Tới khi đó để xem nó ăn nói thế nào”. 

A Hổ lập tức phát run. Trương Tinh Vũ không có địa vị trong nhà là sự thật. Nhưng nếu một người ngoài như hắn không cho bà ta vào mừng thọ, chuyện này mà đến tai ông cụ thì hỏng. 

Ông cụ thì khác, đừng nói là Trương Tinh Vũ không có địa vị, dù bà ta có là không khí thì cũng mang họ Trương. Vậy đương nhiên phải khác. 

“Đi thôi”, Lâm Chính cất điện thoại, thản nhiên lên tiếng. 

“Dạ”, Tô Nhu gật đầu, khoác tay Lâm Chính rời đi. 

“Ơ kìa…”, A Hổ cuống lên. 

“Đợi đã”, đúng lúc này có tiếng hét vang lên. 

Lâm Chính cười lạnh lùng. Chính chủ xuất hiện rồi à?

Bình luận

Truyện đang đọc