NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3881

“Anh là người thông minh, có lẽ là hiểu ý của tôi nhỉ. Nếu tôi giết chết anh, sau đó đổ tội cho cốc chủ khiến cho Hồng Nhan Cốc và Trúc Lâm chém giết nhau thì anh nói xem…như vậy có phải là càng tốt cho tôi hơn không?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Không…thần y Lâm…anh không thể làm như vậy được. Anh không thể giấu được Trúc Lâm đâu. Một khi bọn họ biết được mọi chuyện do anh làm thì chắc chắn sẽ dồn toàn lực để báo thù anh. Tới khi đó anh không chỉ phải đối phó với Hồng Nhan Cốc mà còn phải đối phó với cả Trúc Lâm nữa. Anh đang tự đào mộ chôn mình đấy…thần y Lâm…Anh không thể làm như vậy được”, Chu Quang gầm lên, mặt cắt không ra máu.

Thế nhưng Lâm Chính nào quan tâm. Anh chỉ túm tóc Chu Quang và lôi đi.

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Đúng ra tôi phải sớm tỉnh ra rồi. Tôi nghĩ giờ có lẽ cả Giang Thành đều có không ít kẻ đục nước béo cò như anh. Nếu tôi chỉ nghĩ tới việc đối phó với cốc chủ thì dù tôi có giết bà ta cũng chưa chắc có thể được yên phận. Tôi nên đối phó với các người trước. Sau khi diệt trừ mầm họa này thì sẽ giải quyết phía bên Hồng Nhan Cốc sau”, Lâm Chính lên tiếng. Giọng của anh lạnh như băng.

“Thần y Lâm! Không! Anh không thể làm như vậy được…chúng tôi biết sai rồi…xin đừng giết chúng tôi…”, Chu Quang như sắp phát điên. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Chính lại tàn nhẫn như vậy.

“Thần y Lâm”, lúc này, người đàn ông vạm vỡ khi nãy dồn sức đứng bật dậy và gầm lên: “Lẽ nào vì nỗi oán hận của bản thân mà anh muốn cả Dương Hoa bị chôn vùi sao?”

Lâm Chính nghe thấy vậy thì im lặng: “Thực ra kế hoạch ban đầu của tôi là kiểm soát các người, sau đó lợi dụng các người để gây rối mối quan hệ giữa Hồng Nhan Cốc và Trúc Lâm, nhưng giờ các người lăng mạ vợ tôi thì tôi quyết định sẽ không cho các người cơ hội được sống nữa”.

Hai người kia trố tròn mắt. Chu Quang định nói gì đó.

Rắc…Nhưng cổ anh ta đã bị Lâm Chính bẻ gãy.

Âm thanh giòn giã vang lên. Chu Quang tắt thở, đổ ra ghế.

Người đàn ông vạm vỡ sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn, làm gì còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, anh ta vội quỳ phụp xuống đất.

“Chủ tịch Lâm…chỉ…chỉ cần anh không giết tôi thì anh muốn tôi làm gì tôi cũng…sẽ làm”, người đàn ông dập mạnh đầu. Dáng vẻ anh ta khác hoàn toàn vẻ điềm tĩnh trước đó.

“Tôi nói rồi, tôi chỉ cần xác của các người. Những thứ khác tôi đều không cần”, Lâm Chính nói.

“Chủ tịch Lâm, nếu anh đồng ý tha cho tôi thì tôi sẽ đưa cho anh danh sách các thế lực đã xâm nhập vào Giang Thành”, người đàn ông nói.

Dứt lời, Lâm Chính giật mình: “Danh sách sao?”

“Chủ tịch Lâm, chắc anh không biết, cuộc quyết đấu lần này giữa anh và cốc chủ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều thế lực. Có người quan tâm tới y thuật của anh, cũng có người quan tâm tới lối tu hành thành tiên của cốc chủ. Trong đó cũng có những người muốn cả hai bên đều bại trận”, người đàn ông nói tiếp.

“Ồ?”, Lâm Chính đanh mắt, lạnh lùng nói: “Bọn họ là ai?”

“Cô Phong”.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì giật mình.

“Chắc chủ tịch Lâm cũng biết những điều liên quan tới Cô Phong. Theo như tình báo có trong tay tôi thì lần này Cô Phong đã tập kết bảy thế lực khủng khiếp định tiêu diệt cả anh và cốc chủ. Bọn họ muốn nắm giữ y thuật của anh và cũng muốn thành tiên. Chủ tịch Lâm, thực tế thì Trúc Lâm của chúng tôi chỉ là một phần nhỏ của thế lực này mà thôi. Chúng tôi cũng bị trúc chủ cử tới để xem tình hình thế nào. Chủ tịch Lâm, xin anh hãy tha cho chúng tôi…”, người đàn ông run rẩy, khấu đầu không ngừng. Lúc này anh ta chỉ muốn được sống.

Lâm Chính đanh mặt. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sao anh có danh sách đó?”

Bình luận

Truyện đang đọc