NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chủ tịch Lâm gọi điện cho ai, nói gì thì mọi người xung quanh đều không rõ. Thế nhưng họ mơ hồi nghe thấy mấy từ. 

Bảy tỉ tệ. Là tiền sao? 

Không ít người như muốn bùng nổ. Nhất là Trương Thanh Hằng, anh ta suýt nữa thì ngã ra đất. 

Bảy tỉ tệ sao? Lẽ nào…tập đoàn Dương Hoa có nguồn tiền dự trữ lên tới bảy tỉ tệ. 

Nếu đúng là như vậy thì việc tập đoàn Thượng Vũ tấn công họ sẽ chẳng tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp gì. Không chừng, tập đoàn Dương Hoa còn lợi dụng nguồn tài chính khổng lồ của mình để tấn công lại cũng nên. 

Sao có thể như vậy chứ? Trương Thanh Hằng run rẩy. Anh ta chưa bao giờ nghĩ ràng nguồn lực của Lâm Chính lại hùng hậu đến như vậy. 

“Cậu…chắc chắn cậu đang lừa người khác”, anh ta run rẩy nói. 

“Mọi người đều trưởng thành cả, nói dối có lợi gì cho tôi chứ, ngược lại còn ảnh hướng tới danh tiếng của tôi nữa. Anh cảm thấy tôi sẽ làm chuyện vô vị như vậy sao?” Lâm Chính đặt điện thoại xuống. 

Trương Thanh Hằng tái mét mặt, quay người định rời đi. Anh ta phải đi báo cáo với Tư Đồ Kính về việc này đồng thời báo công ty chuẩn bị sẵn chính sách đối phó. Nhưng khi Trương Thanh Hằng chuẩn bị rời đi thì Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. 

“Đợi đã”. 

Trương Than Hằng vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn Lâm Chính. 

“Quay về nói giúp tôi Tư Đồ Kính và Nam Phái, rằng động vào tôi thì đừng có hối hận đấy”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Đây là câu trả lời cho câu hỏi trước đó của Trương Thanh Hằng. 

Nghe thấy vậy Trương Thanh Hằng bèn tối sầm mặt. Anh ta nghiến răng, không nói gì, chỉ hằm hằm lên xe rời đi. 

Trương Thanh Hằng đi khỏi, Tô Bắc và Tô Trân cũng không dám ở lại lâu. Họ sợ hãi rời khỏi hiện trường. Bọn họ phải nhanh chóng trở về báo chuyện này cho bà cụ Tô. 

Tiểu Triệu bên cạnh cũng kích động nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy sùng bái. Ai mà ngờ được trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế này mà Lâm Chính là có thể lật ngược tình thế bằng vài lời nói. Đúng là đáng sợ. 

Đám nhà báo vây lấy anh, không ngừng đặt ra câu hỏi. Lúc này đến cả họ cũng cảm thấy Lâm Chính ngầu vô cùng. 

Những người trước đó chế nhạo anh cũng cảm thấy mất mặt vô cùng. Họ bèn lẳng lặng rời đi. Thế là việc thẩm tra chỉ tiến hành trong khoảng hai tiếng đồng hồ là kết thúc. 

Đến lúc Khang Gia Hào và Kỷ Văn bước ra khỏi tòa thì đám đông đều sững sờ. Rõ ràng là bọn họ không ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng khô máu mà không ngờ rằng tình thế lại thay đổi. 

Đợi đến khi về công ty và nắm được tình hình thì họ mới vỡ lẽ. 

“Tiêu Nghị bị bắt, Xương Bá cũng ngã ngựa, Phương Thị Dân đột ngột bỏ đi, tất cả đều do chủ tịch Lâm làm sao?” 

Mã Hải ngồi phịch xuống ghế sô pha, sững sờ nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ. Lúc này ông ta một lần nữa cảm thấy anh vừa thần bí lại vừa xa lạ. 

“Tiếp theo là đối phó với màn báo thù của tập đoàn Thượng Vũ” lúc này, Lâm Chính lên tiếng. 

“Chủ tịch Lâm, Lạc Bắc Minh thất thế, Tiêu Nghị lại bị bắt, Nam Phái sẽ không hành động tiếp, rất có khả năng tập đoàn Thượng Vũ sẽ không dám làm gì chúng ta nữa. Chúng ta không cần phải lo lắng quá”, Mã Hải bừng tỉnh. 

“Tôi biết”, Lâm Chính nhắm mắt, một lúc sau đột ngột mở ra. Đôi mắt anh lấp láy: “Nhưng bọn họ không làm gì không có nghĩa là chúng ta cũng không làm gì! Tìm những thiên tài giỏi nhất về kinh tế chủ động tấn công tập đoàn Thượng Vũ đi”. 

Mã Hải nghe thấy vậy thì suýt nữa ngã xuống đất. 

“Chủ tịch Lâm, không thể được”, ông ta vội vàng hét lến. 

“Sao thế”, Lâm Chính thản nhiên hỏi. 

“Công ty chúng ta mới bắt đầu, có rất nhiều thứ còn chưa ổn định. Nếu như lúc này chúng ta đại chiến thì sẽ rất bất lợi. Huống hồ, tập đoàn Thượng Vũ còn là tập đoàn quốc gia nữa. Bọn họ có nền tảng vững chắc, tài chính mạnh, mạng lưới quan hệ cũng nhiều vô cùng. So với họ, chúng ta còn non quá. Chủ tịch Lâm không được bồng bột đâu”. 

Mã Hải là kẻ lão làng, từ việc ông ta điều hành nhà họ Mã là có thể nhận ra ông ta rất có kinh nghiệm đối với thị trường và càng hiểu rõ hơn về tình hình các công ty trong nước.

Bình luận

Truyện đang đọc