NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Nếu nói lúc trước những ông lớn này đến vì Tô Nhu, thích Tô Nhu, vậy bây giờ thì sao? 

Chẳng lẽ Mã Hải cũng thích Tô Nhu? 

Cho dù Mã Hải có thích Tô Nhu, ông ta cần thiết phải cung kính vậy không, cần phải lịch sự và câu nệ vậy không? 

Đây hoàn toàn không giống với thích một người, mà là kính nể một người. 

Mã Hải kính nể Tô Nhu? 

Đùa gì chứ? 

Tô Nhu đúng là rất xinh đẹp, nhưng người như Mã Hải muốn bao nhiêu phụ nữ mà không có, đáng để ông ta làm vậy sao? 

Hơn nữa, những ông lớn này đều đến đây vì Tô Nhu sao? Chắc chắn là không thể nào. 

Tô Nhu còn chưa đến mức hồng nhan họa thủy. 

Mối nghi hoặc vốn vô cùng lớn của mọi người càng trở nên mê man. 

Nhất là người nhà họ Trương, bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc những ông lớn này đến đây vì cái gì. 

Chỉ riêng Trương Bảo Húc ngồi trên xe lăn là không ngừng run rẩy. 

Anh ta biết hết! 

“Bảo Húc, thế này… thế này phải làm sao? Con phải nghĩ cách đi, không thể để mấy con ả đó trở mình được!”, La Phượng ở đằng sau sốt sắng, vội vàng hỏi con trai mình. 

“Yên tâm đi mẹ… Bọn họ không trở mình được đâu. Dù tên Lâm Chính kia có thân phận gì, dù cậu ta có gọi bao nhiêu người tới đi nữa cũng không trở mình được!”, Trương Bảo Húc nói giọng khàn khàn, trong mắt tràn ngập thù hận. 

“Có cách gì mau dùng đi!”, La Phượng sắp khóc ra được. 

“Đừng gấp, đừng gấp, chắc bọn họ sắp đến rồi!”, Trương Bảo Húc nhắm mắt, nói. 

Bọn họ? 

La Phượng sững sờ. 

Đúng lúc đó. 

Két! 

Bên ngoài vang lên mấy tiếng thắng gấp. 

Sắc mặt khách khứa lập tức thay đổi mỗi người một vẻ. 

Có người sắc mặt trắng bệch, có người vẻ mặt sâu xa, cũng có người có bộ dạng như chờ đợi đã lâu. 

“Cuối cùng cũng đến rồi!”. 

Trương Mậu Niên thở phào. 

Đám người Thành Bình, Trương Kiềm cũng có vẻ nhẹ đi gánh nặng trong lòng. 

“Ông già, ông đối phó đi!”, bà cụ Trương hung hăng trừng ông ta, lạnh lùng quát lên. 

Ông cụ Trương nhíu mày, nhưng thấy phía Tô Quảng có nhiều ông lớn như vậy, trong lòng cũng vững chắc hơn nhiều. 

Xem ra mình đã coi thường cả nhà này, nhất là con bé Nhu, chắc chắn nó đã gặp được quý nhân. 

Ông cụ suy nghĩ trong lòng, sau đó lên tiếng: “Hôm nay tôi chỉ nói lý, ai đúng ai sai suy xét rồi hẵng nói”. 

“Ông già bảo thủ! Nhà họ Trương sớm muộn cũng bị ông hại chết!”, bà cụ Trương liên tục giậm chân. 

Nhà họ Trương cũng nhao nhao khuyên nhủ ông cụ Trương. 

Dù gì nhiều người ở đây cũng đã đắc tội với nhà Tô Quảng, nếu để Tô Quảng phất lên, cuộc sống bọn họ có được yên không? 

Nhưng ông cụ Trương không quan tâm. 

Lúc này, bên ngoài có nhóm người hùng hổ đi vào. 

Đi đầu là Khai Giang, ông hai nhà họ Khai. 

Ngoài ra, nhà họ Việt, nhà họ Mai, nhà họ Tiêu, nhà họ Hoàng đều có người tới. 

Nhìn đội hình này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. 

Ngay cả ông cụ Trương cũng cảm thấy căng thẳng, thầm than không hay. 

Ông ta cứ ngỡ chỉ có người của vài gia tộc tới hỏi tội, nhưng bây giờ xem ra, hình như ông ta suy nghĩ quá đơn giản rồi. Dù sao ngay cả Khai Giang của nhà họ Khai cũng đã tới, vậy thì sự việc không phải tầm thường. 

Người này làm việc ở tỉnh, hơn nữa còn cực kỳ ưu tú, hai năm trước ngăn chặn lũ lụt lập được công lớn, rất có khả năng sẽ là người đứng đầu trong đợt bầu cử tiếp theo. Mặc dù gia chủ nhà họ Khai không phải ông ta, nhưng ông ta rất có tiếng nói ở nhà họ Khai. 

Không ngờ chuyện này lại kinh động đến cả vị Phật này. 

Xem ra chuyện không đơn giản. 

“Chú ạ, cháu đến thăm chú đây!”. 

Khai Giang mỉm cười thản nhiên, đi vào chúc thọ. 

“Khai Giang à? Ha ha, xem như thằng nhóc cậu có lương tâm, vẫn nhớ tới chú Trương đây”, ông cụ Trương nở nụ cười, tiến tới trò chuyện”. 

“Chú Trương nói gì vậy, không phải cháu tới đây rồi sao?”, Khai Giang nói. 

Toàn là lời khách sáo, đương nhiên Khai Giang cũng rất tôn kính ông cụ Trương, dù gì ông cụ Trương cũng nhìn ông ta lớn lên. Nhưng Khai Giang nay đã khác xưa, ông ta chỉ có kính trọng ông cụ, không hề nể sợ. 

“Nào, Tiểu Giang, qua đây uống cùng chú một ly!”, ông cụ Trương nắm lấy tay Khai Giang, đang định đi vào bên trong. 

Khai Giang sao có thể không nhìn ra tâm tư của ông cụ? Ông ấy muốn lôi kéo mình! 

Khai Giang lặng lẽ rút tay ra: “Chú muốn uống rượu sao? Không thành vấn đề, hôm nay Khai Giang nhất định sẽ uống cùng chú thỏa thích. Nhưng trước lúc đó, Khai Giang có chút chuyện phải làm, hi vọng chú có thể chờ cháu xử lý xong những chuyện này trước”. 

Ông ta nói xong, sắc mặt ông cụ lập tức trắng bệch.

Bình luận

Truyện đang đọc