NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Người phụ nữ nói chuyện vô cùng kiêu căng, đúng là ngang ngược không coi ai ra gì. 

Lúc này, tính tình tốt hiếm có của Tô Nhu cũng bị quét sạch. 

“Cô… Cô… Cô… Cô nói gì?”, Tô Nhu trợn to mắt, nổi giận. 

“Con khốn, còn muốn gân cổ cãi? Mau cút đi cho tôi!”, người phụ nữ lại hét lên, định tát vào mặt Tô Nhu cái nữa. 

Ngông cuồng đến mức nào! 

Cô ta hoàn toàn không để Tô Nhu vào mắt. 

Nhưng Tô Nhu không phải kẻ ngốc, đâu thể nào đứng im tại chỗ để người khác đánh? Thấy người phụ nữ đó định tát mình, cô vội vàng giơ tay chặn lại. 

Cô ta tát không trúng, Tô Nhu vốn định đánh lại, nhưng tay vừa giơ lên lại nghĩ tới Lương Thu Yến ở cạnh, chỉ đành nén nhịn cơn giận trong lòng, nổi giận nói: “Cô đủ rồi! Cô còn cố tình gây sự nữa thì đừng trách tôi báo cảnh sát! Bây giờ tình trạng của mẹ nuôi rất tệ, nếu bà ấy có mệnh hệ gì, cô cũng không thoát khỏi liên quan!”. 

“Con khốn, cô đang uy hiếp tôi à? Cô xứng sao?”, người phụ nữ giống như bị chọc giận, cũng không quan tâm lý lẽ gì nữa, bổ nhào tới vừa cào vừa cấu, còn kéo tóc. 

Tô Nhu giật mình, không ngờ người phụ nữ này lại phản ứng mạnh như vậy. 

Thấy cô ta nhào tới, bị ép bất đắc dĩ, Tô Nhu chỉ đành phản công, hai người phụ nữ lao vào đánh nhau. 

Tô Nhu nào biết đánh đấm gì, vả lại cô cũng không phải kiểu đàn bà đanh đá, sao có thể điên cuồng như người phụ nữ kia được? Cô chỉ đành bị động phòng thủ. Nhưng rõ ràng người phụ nữ kia là công chúa được chiều quen, đừng tưởng cô ta điên điên khùng khùng, sức lực lại yếu đến đáng thương. Cô ta không chống đỡ được bàn tay của Tô Nhu, móng tay vốn không dài của Tô Nhu cào rách da thịt trên cánh tay cô ta. 

“Á!!”. 

Người phụ nữ hét lên, rõ ràng chỉ là một vết rất nông mà đau cứ như bị đứt cả cánh tay, tiếng kêu la nghe thật thảm thiết. 

Tô Nhu sửng sốt, cũng không ngờ người phụ nữ này lại phản ứng mạnh như vậy. 

Như vậy đã đành, ngay khi người phụ nữ đó la lên, vài vệ sĩ nữ mặc Âu phục được huấn luyện bài bản không biết từ đâu ập tới, không nói tiếng nào đã tách hai người phụ nữ ra. 

“Các người làm gì vậy? Buông ra!”. 

Tô Nhu bị những vệ sĩ đó giữ chặt cổ tay, dù cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp của bọn họ. 

Đúng lúc này, người phụ nữ kia đứng dậy, nổi giận đùng đùng đi về phía Tô Nhu. 

“Trần Doanh! Giữ cô ta lại cho tôi!”, người phụ nữ hét lên với nữ vệ sĩ. 

Nhìn thấy vậy, Tô Nhu mới ý thức được không phải người phụ nữ này sức yếu bị cô làm bị thương, mà là cô ta cố ý để cô làm bị thương. 

Bởi vì cô ta biết, chỉ khi nào cô ta bị thương, những vệ sĩ này mới chạy ra giúp đỡ cô ta. 

Bây giờ, cô ta đã đạt được mục đích. 

“Con khốn, dám đối đầu với bà đây à?”, người phụ nữ thét lên, không nói tiếng nào đã tát vào mặt Tô Nhu. 

Bốp! 

Mặt Tô Nhu đỏ lên, cơn đau nóng rát khiến cô không khỏi hít ngược một hơi. 

Nhưng vẫn chưa đủ, người phụ nữ đó còn kéo mái tóc đen như mực của Tô Nhu, giật điên cuồng, giống như muốn kéo cả da đầu cô ra. 

“Á…”. 

Tô Nhu đau đớn la lên. 

“Biết sự lợi hại của bà đây rồi chứ? Biết rồi chứ? Con khốn! Đồ đê tiện! Con đ ĩ! Mày mà cũng dám đối đầu với tao? Ha ha ha ha, bây giờ biết sợ rồi chứ?”, người phụ nữ cười điên cuồng, trên mặt toàn là vẻ hả hê đắc chí. 

Dù là vậy, ánh mắt Tô Nhu vẫn kiên định. Cô nén nhịn cơn đau, nhìn chằm chằm người phụ nữ. 

“Dừng tay… mau dừng tay!”. 

Lúc này, Lương Thu Yến vốn vô cùng yếu ớt không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên lao tới, ôm lấy người phụ nữ đó, muốn cản cô ta lại. 

“Cút đi, con chó cái! Cút sang một bên cho tôi!”, người phụ nữ đẩy Lương Thu Yến ra. 

Lương Thu Yến không kịp đề phòng ngã nhào, gáy đập mạnh xuống đất, hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết. 

“Mẹ!”. 

Tô Nhu trợn to mắt, vội vàng hét lên. 

Nhưng Lương Thu Yến đã không còn tri giác. 

Nhìn thấy vậy, Tô Nhu trào nước mắt, trong lòng vô cùng đau xót. 

Mặc dù cô và Lương Thu Yến chỉ mới gặp nhau mấy lần, nhưng dù gì bà ấy cũng là mẹ nuôi của mình. 

Hơn nữa, một người đang sống yên lành trước mặt đột nhiên biến thành thế này, ai có thể chịu nổi? 

“Sao hả? Tức giận rồi? Đau khổ rồi? Xót lòng rồi? Con chó cái này chết chưa hết tội! Còn nữa, cô đừng vội, chuyện hay còn ở phía sau!”, cô ta buông đầu tóc Tô Nhu ra, sờ chiếc cằm tinh xảo của cô, nheo mắt lại, cười nói. 

“Người như cô sẽ không được chết tử tế! Cô sẽ phải xuống địa ngục!”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi nói. 

“Ha ha, tôi có chết không tử tế cũng sẽ chết sau các người! Nhưng bây giờ cô nên nghĩ xem lát nữa làm sao về đi!”, người phụ nữ cười nói. 

Hơi thở Tô Nhu run rẩy, cảm giác không ổn, vội vàng hét lên: “Cô… Cô định làm gì?”. 

“Ha ha, định làm gì? Lát nữa cô sẽ biết”, người phụ nữ cười nói, sau đó phất tay: “Đi, lột hết đồ của con khốn này ra, sau đó ném ra trung tâm thành phố!”. 

“Cô chủ, chuyện… chuyện này không hay lắm đâu. Nếu làm lớn chuyện, bên trên sẽ trách tội”, một vệ sĩ nữ cẩn trọng nói. 

“Sợ cái gì? Cứ nói là một đứa bị tâm thần, liên quan gì đến chúng ta? Các người mau ra tay, có hậu quả gì tôi sẽ chịu!”, người phụ nữ kiên trì nói. 

Những nữ vệ sĩ đó nghe vậy cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành động tay. 

“Không, các người mau dừng tay!”, Tô Nhu bi phẫn tột cùng. 

Giờ phút này, cô thậm chí đã nghĩ đến cái chết. 

Nhưng ngay khi những nữ vệ sĩ đó sắp ra tay, một giọng nói lạnh lùng vang lên. 

“Lương Nam Phương, nếu cô thật sự ra tay, phá hoại danh tiếng của nhà họ Lương chúng ta, tôi nghĩ đến lúc đó cô không chết cũng phải mất một lớp da. Đừng nghĩ không ai biết chút mánh khóe của cô! Nếu cô không sợ chịu phạt, cô cứ tiếp tục động vào cô gái này thử xem!”. 

Cô ta vừa dứt lời, tất cả nữ vệ sĩ đều dừng lại. 

Lương Nam Phương cũng nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh. 

Vừa nhìn đã thấy một chiếc xe dừng ở bên cạnh lúc nào không hay, Lương Hồng Anh nhanh chóng bước từ trên xe xuống. 

“Ha, con khốn đê tiện này cũng đến à?”, sắc mặt Lương Nam Phương không mấy tự nhiên, nhưng miệng vẫn không chịu thua. 

Lương Hồng Anh muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Lương Thu Yến ngất xỉu trên mặt đất, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, tiến tới ôm lấy Lương Thu Yến. 

“Thím Thu Yến! Thím Thu Yến!”. 

Cô ta sốt ruột hét lên mấy câu, nhưng Lương Thu Yến không có phản ứng gì. 

“Là cô làm sao?”, Lương Hồng Anh ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Lương Nam Phương. 

“Cái… Cái này không liên quan đến tôi, là bà ta tự té ngã. Tôi nói cho cô biết, Lương Hồng Anh, cô đừng vu khống người khác!”, gương mặt Lương Nam Phương mất tự nhiên, lắp bắp nói: “Tôi còn có chuyện, không lãng phí thời gian với đám đê tiện các người nữa, tôi đi đây!”. 

Nói xong, cô ta lên thẳng chiếc Ferrari đó, nghênh ngang rời đi. 

Những vệ sĩ kia cũng thả Tô Nhu ra, lên xe thể thao ở bên đường rời đi. 

Tô Nhu không còn sức lực ngã ngồi xuống đất, đầu tóc rũ rượi, vô cùng chật vật. 

Lương Hồng Anh lặng lẽ quan sát hết tất cả, vẻ mặt cũng vô cùng xót xa. 

“Cô Tô Nhu, cô không sao chứ…”, Lương Hồng Anh liếc nhìn Tô Nhu, lên tiếng hỏi. 

Nhưng Tô Nhu cúi đầu xuống, không trả lời cô ta. 

“Tôi vẫn… đến muộn rồi sao?”. 

Lương Hồng Anh tự trách, lẩm bẩm. 

“Tiểu Nhu, anh mua được thuốc rồi!”. 

Lúc này, tiếng hô vội vã vang lên, sau đó thì thấy Lâm Chính chạy vội vào. 

Nhưng chạy một lúc, bước chân anh chậm lại. 

Thuốc trong tay… không biết từ lúc nào đã rơi đầy đất…

Bình luận

Truyện đang đọc