“Cậu chủ!”.
“Anh làm cái gì vậy?”.
“Mau thả cậu chủ ra!”.
Người của Sùng Tông Giáo thấy thế, tất cả đều cuống quýt kêu lên.
Các trưởng lão cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt tiến tới.
Nhưng cũng chỉ có người của Sùng Tông Giáo dám hành động, đám khách khứa đã không ai muốn xía vào chuyện này nữa.
Trước tiên không nói đến kết cục của mấy người vừa rồi thê thảm đến mức nào, chỉ riêng thân phận của người này thôi, đó là thần y Lâm nổi tiếng như cồn cơ mà, bọn họ ai muốn chọc vào chứ?
Đám khách khứa không chọc vào thì sẽ được bình an vô sự, nhưng có một đám người thì tim đập thình thịch, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Chính là đám người của Thượng Võ Quán.
Hoắc Kiến Quốc lùi lại mấy bước, cả người lảo đảo không vững.
Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương thì như bị sét đánh ngang tai, ngây người ra.
Những người còn lại cũng vậy, nhiều người còn tưởng là mình nghe nhầm, phải hỏi người bên cạnh xem rốt cuộc tên này có phải là thần y Lâm thật không.
Nếu đúng là thần y Lâm thì to chuyện rồi.
Người của Sùng Tông Giáo vốn định xông tới, nhưng nghĩ tới thân phận của người này, cũng không khỏi do dự.
“Đây không phải là thần y Lâm, anh ta chỉ là một học trò của Hùng Trưởng Bạch thôi!”.
Đúng lúc này, Hoắc Ngạo bước tới, lớn tiếng kêu lên.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía anh ta.
Hoắc Kiến Quốc cũng nhìn con trai mình một cái.
“Hoắc Ngạo, anh… anh nói gì cơ? Người này không phải là thần y Lâm?”, Văn Hải vẫn đang bị Lâm Chính túm cổ run rẩy hỏi.
“Thực ra người này đi theo chúng tôi đến đây, anh ta là học trò của Hùng Trưởng Bạch, nói là đến đây để mở mang kiến thức. Anh ta không phải là thần y Lâm gì cả, mọi người đừng để bị anh ta lừa!”, Hoắc Ngạo lớn tiếng nói, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Hiển nhiên là anh ta không tin!
Anh ta có chết cũng không tin!
Cũng không chấp nhận được sự thật này!
“Học trò của Hùng Trưởng Bạch?”.
Có người nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Kiến Quốc.
Hoắc Kiến Quốc chần chừ một lát, rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta đến Thượng Võ Quán của tôi đúng là được Hùng Trưởng Bạch nhờ vả, nói là nhờ chúng tôi đưa cậu ta đến Sùng Tông Giáo mở mang tầm mắt. Chúng tôi đưa cậu ta theo, nhưng cậu ta quá ngang ngược, Thượng Võ Quán chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả”.
Đã đến nước này rồi thì Hoắc Kiến Quốc chỉ muốn phủi sạch quan hệ.
Đương nhiên, ngoài ra thì ông ta cũng không muốn để Lâm Chính được đắc ý. Nếu người này quả thực giả mạo thần y Lâm để cáo mượn oai hùm, thì tại sao ông ta không vạch trần chứ?
Hơn nữa… ông ta cũng không tin!
Nhưng ông ta vừa dứt lời, không ít người có mặt nhỏ giọng kêu lên.
“Vậy thì đúng rồi!”.
“Người này… chắc chắn là thần y Lâm!”.
Những tiếng xì xào hỗn tạp không ngừng vang lên.
Hoắc Kiến Quốc ngạc nhiên.
Hoắc Ngạo cuống lên: “Này, rốt cuộc các người có nghe thấy bố tôi nói gì không vậy? Sao anh ta lại là thần y Lâm được chứ? Các người bị ngu à?”.
“Người ngu là anh mới đúng!”, một khách mời ở bên cạnh cười khẩy nói: “Lẽ nào Thượng Võ Quán các anh chưa nhận được tin sao? Nam Phái của Hùng Trưởng Bạch đã không còn nữa rồi!”.
“Cái gì?”.
Hai bố con Hoắc Kiến Quốc và Hoắc Ngạo như bị sét đánh ngang tai.
“Hơn nữa tôi còn nghe nói người tiêu diệt Nam Phái chính là thần y Lâm. Hiện giờ Nam Phái đã quay sang đi theo thần y Lâm rồi. Tuy Hùng Trưởng Bạch là viện trưởng của Nam Phái, nhưng ông ta trước giờ không bao giờ nhận học trò, đây là điều mà ai nấy đều biết. Bây giờ bỗng dưng có một người tự xưng là học trò của Hùng Trưởng Bạch đến tìm các anh, anh ta không phải là thần y Lâm… thì còn có thể là ai chứ? Còn ai có thể có bản lĩnh để Hùng Trưởng Bạch ra mặt? Các anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?”, vị khách mời kia nói tiếp.
Hai bố con Hoắc Kiến Quốc nghe thấy thế, sắc mặt trắng bệch, đứng cũng không vững nữa.
Còn những người khác của Thượng Võ Quán thì đã mặt xám như tro tàn, có người còn run lẩy bẩy.
Vừa nghĩ đến những chuyện bọn họ từng làm với Lâm Chính, là bọn họ lại càng thấy hối hận và sợ hãi khôn xiết.
Lâm Chính không có hứng thú với người của Thượng Võ Quán, trong mắt anh, Hoắc Ngạo cũng chỉ là một tên hề mà thôi.
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Văn Hải trước mặt, mặt không cảm xúc nói.
“Việc này… tôi…”
Văn Hải há miệng, toàn thân run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng đúng lúc này, Ứng Phá Lãng bỗng đặt ly rượu xuống, bình thản lên tiếng: “Thần y Lâm, đừng làm khó Văn Hải nữa, Lạc Thiên là do tôi đánh bị thương”.
“Hử?”.
Lâm Chính quay sang nhìn Ứng Phá Lãng.
Chỉ thấy hắn vô cùng bình tĩnh tự rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, nhìn Lâm Chính nói: “Tay của cô ta là do tôi giẫm, cũng là tôi ép cô ta nhảy từ nơi cao như vậy xuống, không liên quan gì đến Văn Hải cả, anh thả anh ấy ra đi”.
“Cậu chủ Ứng…”, vẻ mặt Văn Hải phức tạp.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, thả tay ra, bước về phía Ứng Phá Lãng.
Bước chân như bay!
Hành động này của anh khiến cả Sùng Tông Giáo kinh hãi biến sắc.
“Ngăn cậu ta lại!”.
Một trưởng lão của Sùng Tông Giáo hét lớn.
Các đệ tử bất chấp tất cả xếp thành một bức tường người, chặn trước mặt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, cậu chủ Ứng có thân phận đặc biệt, không ai được khiến cậu ấy bị thương. Đừng nói anh là thần y Lâm ở Giang Thành, cho dù anh là ông trời, thì cũng không được động đến cậu chủ Ứng, nếu không trên đời này không ai có thể cứu được anh đâu!”, Văn Hải bước tới, lạnh lùng nói.
Những người còn lại của Sùng Tông Giáo cũng tỏ vẻ quyết tâm.
Trước đó bọn họ còn kiêng dè Lâm Chính, nhưng không ngờ Lâm Chính lại muốn động đến Ứng Phá Lãng, thế là bọn họ liền việc nghĩa không chùn chân, không còn do dự chút nào nữa.
Xem ra Ứng Phá Lãng này quả thực có thân phận rất ghê gớm!
“Sao nào? Thần y Lâm, bây giờ chắc là anh rất tức giận nhỉ? Chỉ có điều… anh làm gì được tôi chứ? Anh muốn làm gì tôi nào?”.
Ứng Phá Lãng bình thản nói, ánh mắt tỏ vẻ ung dung bình thản.
Có lẽ cả ngày hôm nay cũng chỉ có Lạc Thiên và thần y Lâm này có thể khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú…
“Tránh ra”.
Lâm Chính bình tĩnh quát.
“Thần y Lâm, cậu không nghe thấy chúng tôi nói gì sao?”.
“Tôi thấy cậu điên rồi”.
Những người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ bọn họ.
Hôm nay anh đến chính là để trả thù, dù là ông trời cũng không ngăn cản được anh.
Anh không nói gì nữa, mà lấy hai cây châm bạc ra, đâm vào người, sau đó tiến về phía trước.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Thần y Lâm đây là muốn ra tay sao?
Vô số cặp mắt nhìn anh chằm chằm.
Ngay cả Ứng Phá Lãng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
Ngay sau đó…
Bốp!
Lâm Chính bất ngờ giơ chân đạp bay các đệ tử của Sùng Tông Giáo đang chặn trước mặt, sau đó chạy tới, nhanh như chớp đánh về phía Ứng Phá Lãng ở bên kia.
Nắm đấm mạnh mẽ, khí thế không thể đỡ!
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh kiếm gỗ bỗng thò ra từ bên cạnh, chặn nắm đấm của Lâm Chính lại.
“Chàng trai… Uống rượu đi, đừng đánh người khác bị thương, huống hồ người này… cậu cũng không thể động đến được!”.
Một giọng nói bình thản vang lên.
Mọi người quay sang nhìn, đều không tin vào mắt mình.
Chủ nhân của thanh kiếm gỗ lại chính là Kiếm Vương…