NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Phải dùng phương thuốc trực tiếp phối chế tại đây. Sau đó mời người bị mắc bệnh dùng thử. Nếu như có hiệu quả thì có thể chứng minh phương thuốc đó là có thật, còn ngược lại thì có nghĩa là giả”. 

“Không được, vì mất nhiều thời gian quá. Dù là thuốc của tập đoàn Dương Hoa thì cũng cần phải ít nhất một tháng mới có hiệu quả rõ rệt”, phía bên Dương Hoa lên tiếng. 

Họ biết là Khang Gia Hào đang muốn kéo dài thời gian. Bởi vì Khang Gia Hào không hề biết đây là hai phương thuốc. 

Chẳng ai dám tin cả. 

Vì dù sao thì bệnh nhồ máu não vẫn là một câu hỏi khó chưa có cách nào khắc phục. Vậy mà trong một thành phố nhỏ lại có tới hai phương thuốc có thể điều trị được bệnh này. 

Vậy thì ai mà tin cho được? 

Đòn này bên Hoa Dương thật sự không đỡ được. Vì vậy ông ta cần phải kéo dài thời gian để có thể thu thập được thông tin có lợi cho bên mình và tiến hành phản công. 

Nhà họ Tô không hiểu điều này còn tưởng là phía bên Dương Hoa chột dạ nên hét lớn: “Phương thuốc của các người rõ ràng là giả, các người không dám dùng thì có”. 

“Đúng vậy. Lửa thử vàng. Các người không dám làm thì tức là của các người là đồ giả”. 

“Đừng có ra vẻ ở đây nữa”, Tô Bắc, Tô Trân cũng kêu lên. 

“Đừng nói nữa…” 

Khang Gia Hào sắp bị cái đám não như heo này chọc giận tới tức chết đến nơi rồi. 

Bọn họ đâu hiểu rằng người ta dám đưa phương thuốc ra thì chắc chắn thuốc của họ là thật. Muốn giám định quá dễ dàng. 

“Tốn thời gian cũng không sao nhưng phải thử uống ngay tại đây. Đương nhiên phải có cả những bác sĩ chuyên môn tiến hành theo dõi, giám sát. Phải là hành vi hợp pháp”, quan tòa nói. 

Kỷ Văn gật đầu: “Đã quyết định như vậy thì phía bên tôi cũng sẽ hợp tác. Một tháng sau tất cả sẽ được làm sáng tỏ”. 

“Nếu cả hai bên không có vấn đề thì tòa tuyên bố tập đoàn Dương Hoa cho tiến hành bào chế thuốc ngay tại hiện trường rồi cho thử nghiệm. Nếu như thuốc có hiệu quả thì vụ án này sẽ được tuyên án lại từ đầu”. 

“Đợi đã thưa quan tòa”, đúng lúc này Mã Hải lên tiếng. 

“Thưa quan toà, người ủy thác bên tôi có ý kiến”, Kỷ Văn vội vàng nói. 

“Xin mời”. 

Mã Hải nói: “Thưa quan tòa, tôi muốn mời chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi có mặt, hơn nữa tiến hành trị nhồi máu não theo cách thứ ba. Cách này thời gian điều trị ngắn, chỉ cần bảy ngày, hơn nữa ngay lập tức có thể nhìn thấy hiệu quả. Điều đó đủ để chứng minh chúng tôi không hề trộm phương thuốc của nhà họ Tô. Tôi nghĩ có thể dùng cách này để chứng minh sự trong sạch của tập đoàn Dương Hoa”. 

“Cái gì?", cả hiện trường như muốn phát điên. 

Lúc này, đến cả quan tòa cũng đứng ngồi không yên. 

Cách thứ ba sao? Tập đoàn Dương Hoa…có tới hai phương thuốc trị nhồi máu não cơ à? 

Điên hết rồi! Điều này sẽ khiến cả thế giới phát điên lên mất. 

“Nhồi máu não từ khi nào đã trờ thành cảm cúm thông thường để có thể chữa trị dễ dàng như vậy chứ?”, Khang Gia Hào cảm thấy chua chát và kinh ngạc vô cùng. 

Trận đấu này nhìn có vẻ là họ sẽ thắng nhưng thực ra là bị rơi vào bẫy của người khác rồi… 

“Luật sư Khang, chuyện gì vậy? Ông mau nghĩ cách lật đổ họ đi chứ!”, Liễu Khiếu Sinh ngây người,vội vàng lên tiếng. 

“Hết cách rồi”, Khang Gia Hào lắc đầu: “Người ta căn bản không hề ăn trộm, hơn nữa còn đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Trận này, khả năng là sẽ thất bại". 

Liễu Khiếu Sinh tái mặt. Cả nhà họ Tô cũng sững sờ. 

“Thưa quan tòa, người ủy quyền Lâm Chính của bên tôi không được khỏe, có lẽ do lần đầu ra hầu tòa nên hơi căng thẳng. Tôi hi vọng anh ấy có thể được nghỉ ngơi trước, tới bệnh viện kiểm tra. Sau đó mời chủ tịch của Dương Hoa tới chứng minh phương thuốc”, lúc này Kỷ Văn lại lên tiếng. 

Thẩm phán Trương gật đầu; “Yêu cầu của luật sự bị cáo có hiệu lực”. 

“Cảm ơn quan tòa”, Kỷ Văn gật đầu, để người đưa Lâm Chính đi. 

Tô Nhu ngây người. Cô thấy sắc mặt Lâm Chính tái đi nhiều bèn hỏi: “Lâm Chính, anh sao thế?” 

“Không có gì, anh hơi mệt thôi”. 

“Để em đưa anh đi bệnh viện”, Tô Nhu nói. 

“Cô Tô, tạm thời cô không rời đi được. Anh Lâm sẽ do chúng tôi chăm sóc”, người bên cạnh lên tiếng, sau đó đưa Lâm Chính rời đi. 

Tô Nhu tỏ vẻ lo lắng. 

“Sao nó không chết sớm đi xíu chứ”, Trương Tinh Vũ lạnh giọng. 

“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi mà”, Tô Nhu tỏ ra đau khổ. Trương Tinh Vũ hừ giọng, không nói gì nữa. 

Một lúc sau, Kỷ Văn nói: “Thưa quan tòa, chủ tịch của chúng tôi đã đến, đang đợi bên ngoài, có thể mời anh ấy vào được chưa?” 

“Gọi anh ấy vào đi”, thẩm phán nói. 

“Vâng”, Kỷ Văn gật đầu. 

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra. 

Cạch. 

Một người đàn ông mặc vest bước vào. Vô số người đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông này. Đây chính là vị chủ tịch trong truyền thuyết của tập đoàn Dương Hoa. 

Cuối cùng cũng đã xuất hiện…

Bình luận

Truyện đang đọc