NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3482

Nhưng… Lâm Chính mà chết, thì sẽ không còn ai chống đỡ vách sắt, nó sẽ tự khép lại.

Người xông vào giết Lâm Chính chắc chắn cũng bị vách sắt nghiền nát, chôn cùng với anh.

Việc này chẳng khác nào tự sát!

Có ai muốn làm chứ?

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng biết rõ điều này, nên không bảo những tinh nhuệ của Hồng Nhan Cốc như tứ đại thiên vương, mà để mấy đệ tử như Triệu Nguyệt ra tay.

Lúc này, Triệu Nguyệt cũng đang vô cùng đau khổ.

Cô ta nước mắt lưng tròng, ngẩng lên nhìn Lâm Chính đang bị kẹt giữa hai vách sắt, gần như không nhấc nổi chân.

Khi biết Kỳ Lân chính là thần y Lâm, cô ta cảm giác bầu trời như muốn sụp đổ.

Rốt cuộc vẫn gửi gắm sai người.

Nhưng cô ta chỉ có thể chấp nhận hiện thực.

Thế nhưng bây giờ cốc chủ lại bắt cô ta đồng quy vu tận với người này.

Đây… là duyên sao?

Triệu Nguyệt không biết.

Nhưng người ở đằng sau đã giục.

“Triệu Nguyệt, mấy người các cô còn ngây ra đó làm gì? Xông lên giết anh ta đi chứ!”.

“Đúng, mau giết anh ta đi!”.

“Lẽ nào các cô muốn làm trái lệnh của cốc chủ?”.

“Trước đó ở lối vào cấm địa, chắc các cô cũng đã nhìn thấy kết cục của những người làm trái lệnh cốc chủ rồi chứ? Không muốn chết thì mau ra tay đi!”.

“Nhanh lên!”.

Các đệ tử khác thúc giục.

Áp lực của mấy người Triệu Nguyệt tăng vọt, nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác, không đi cũng chết, chỉ đành run rẩy tiến về phía Lâm Chính.

“Thần y Lâm, đây là diện mạo thật của anh sao?”, Triệu Nguyệt vừa lại gần vừa nức nở hỏi.

Lâm Chính khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn cô ta, không còn hơi sức để lên tiếng.

“Không ngờ cuối cùng Triệu Nguyệt tôi lại phải chết cùng anh… Tuy anh đã lừa tôi, nhưng cũng không còn quan trọng nữa, thần y Lâm, anh đừng trách tôi”, vành mắt Triệu Nguyệt đỏ hoe, lớn tiếng nói, rồi hít sâu một hơi, nhấc chân xông tới, rút kiếm ra chém.

“Thần Quân!”.

“Đi cứu Thần Quân!”.

“Dừng tay!”.

Đám Nguyên Tinh ở bên ngoài không đứng yên được nữa, gầm lên xông tới.

“Đứng lại, các ông xông vào thì chỉ có đường chết thôi. Càng nhiều người vào thì càng nhiều người chết”, Tào Tùng Dương quát.

Nhưng người của Đông Hoàng Giáo mặc kệ, vẫn dốc sức lao tới.

Dù sao Đông Hoàng Thần Quân cũng là giáo chủ của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họ.

Sao bọn họ có thể khoanh tay đứng nhìn giáo chủ gặp nạn chứ?

Nhưng cho dù bọn họ tiến vào cũng không thể cứu được Lâm Chính.

Bình luận

Truyện đang đọc