NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chữ đó dường như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người. 

Còn Lâm Chính thì như bị đâm xuyên trái tim. 

Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc gì nhìn Tô Nhu, một lúc lâu không nói gì. 

Tô Nhu đỏ mắt, tay chống gậy khẽ run rẩy. 

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Chính hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tô Nhu, nếu lát nữa xảy ra chuyện gì, em có thể đảm bảo mình không hối hận không?”. 

Tô Nhu sững sờ. 

Lâm Chính xoay người, đi ra phía cửa. 

Anh không muốn nói gì thêm nữa. 

Lúc này nói gì cũng thành sai. 

Chẳng mấy chốc, cửa nhẹ nhàng khép lại. 

Trong đầu Tô Nhu lại trống rỗng. 

Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy giống như mình mất đi thứ gì đó. 

Giám đốc Chu từ lâu đã nhếch miệng cười. 

“Ha ha, cô Tô, bây giờ người phiền nhất cũng đã đi rồi. Nào nào nào, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ ăn”, Giám đốc Chu cười nói. 

Hai mắt quan sát từ trên xuống dưới Tô Nhu. 

Đừng thấy trên người Tô Nhu đầy thương tích, băng bó đầy người, nhưng càng như vậy lại càng thể hiện ra một vẻ đẹp điềm đạm làm người ta thương xót. 

Giám đốc Chu càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng nóng mắt, càng không nhịn được muốn sờ tay Tô Nhu. 

Tô Nhu nhíu mày, lập tức rút tay về, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Chu, mong anh tự trọng”. 

“Ha ha… tôi không kìm được cảm xúc… Thật ngại quá! Thật ngại quá!”. 

Giám đốc Chu cười ha hả, sau đó phất tay: “Đem món ra đi”. 

Không lâu sau, các món sơn hào hải vị được dọn ra bàn. 

“Nào, ăn nào!”, Giám đốc Chu sảng khoái nói, gắp thức ăn cho Tô Nhu. 

Tô Nhu nặn ra nụ cười, nhưng vẻ mặt lại vô cùng khó coi. 

Cô miễn cưỡng ăn hai miếng, Giám đốc Chu đã rót đầy rượu ra ly. 

“Giám đốc Chu, tôi không biết uống rượu”, Tô Nhu nói. 

“Sao cô lại nói vậy? Không biết uống rượu? Thế sao được? Nào nào, Tiểu Nhu, uống một hớp đi! Chỉ một hớp thôi!”, Giám đốc Chu vội khuyên nhủ. 

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được. Anh cũng thấy đấy, trên người tôi bị thương, bác sĩ nói không được uống rượu”, Tô Nhu khó xử nói. 

“Chút vết thương thôi mà, không sao đâu, không sao đâu! Uống đi! Chỉ một hớp! Một hớp là được! Chẳng lẽ chút mặt mũi này cô cũng không cho tôi được sao?”, Giám đốc Chu giả vờ tức giận. 

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được… Một khi uống vào, vết thương chắc chắn sẽ xuất hiện vấn đề. Hơn nữa, tôi bị dị ứng với men rượu, không thể uống. Rất xin lỗi…”, Tô Nhu khó xử, giải thích lần nữa. 

Rõ ràng Giám đốc Chu không quan tâm mấy chuyện này. 

“Tiểu Nhu, cô vậy là sao? Sao cứ khước từ liên tục vậy? Cô làm vậy, tôi cũng khó mà giải quyết chuyện của bố cô”, Giám đốc Chu không vui nói. 

“Giám đốc Chu, tôi…”, Tô Nhu không còn cách nào. 

Nhưng cô biết, rượu này tuyệt đối không thể uống. 

Không những vì vết thương, mà là cô quả thật không đủ sức uống. Uống rượu vang không sao, loại rượu Tây nồng độ cao này e rằng uống một ngụm là say rồi. 

“Cô gì mà cô? Tô Nhu, rốt cuộc cô có uống hay không?”. 

Thấy Tô Nhu do dự, Giám đốc Chu vô cùng tức giận, không nhịn được nữa quăng ly rượu xuống, lạnh giọng quát. 

Tô Nhu cũng đổi sắc mặt. Thấy Giám đốc Chu đã nói đến mức này, cô cắn răng, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Chu, nếu chúng ta nói chuyện không hợp nhau, vậy thì hôm nay nói đến đây thôi, tôi thực sự xin lỗi!”. 

Nói xong, cô đã đứng dậy, cầm gậy để tựa bên tường, định rời đi. 

“Cô đi đâu?”, Giám đốc Chu nổi giận, quát. 

“Giám đốc Chu, tôi thật sự không uống được rượu, bữa cơm này tôi không ăn nữa, hay là anh tìm mấy người bạn biết uống rượu của anh uống cùng anh đi”, Tô Nhu nói. 

“Ồ? Cô định về sao? Ha, cô không quan tâm chuyện của bố cô nữa à?”, Giám đốc Chu cười nhạt không ngừng. 

“Nếu nằm trong khả năng của tôi, đương nhiên tôi sẽ cố gắng, nhưng không nằm trong khả năng, tôi cũng đành chịu”, Tô Nhu lắc đầu. 

Cô cảm thấy mình không cần phải hủy bản thân mình vì tiền đồ của bố… 

“Cô…”, Giám đốc Chu tức giận, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Tô Nhu, cô tưởng đây là nơi cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”. 

Dứt lời, mấy gã đàn ông cao to đó xông tới, chắn trước mặt Tô Nhu. 

“Các người muốn làm gì?”, Tô Nhu hoảng hốt. 

“Làm gì? Ha, Tô Nhu, không phải rõ ràng quá rồi sao? Cô thật sự nghĩ tôi gọi cô ra ngoài để mời cô ăn cơm hay sao? Tôi chỉ muốn xử cô!”, Giám đốc Chu cười nhạt không thôi, trong lúc nói chuyện, hắn đã cởi áo ngoài của mình ra. 

Cùng lúc đó, những gã đàn ông khác cũng lộ ra nụ cười kỳ quái, bắt đầu cởi áo. 

“Các người…”. 

Tô Nhu sợ đến mức mặt tái mét. 

Cô không thể ngờ được những người này lại có suy nghĩ đó, hơn nữa còn trở mặt nhanh đến thế… 

“Cứu mạng!”. 

Trong tình thế cấp bách, Tô Nhu chỉ biết hét lên. 

Nhưng hiệu quả cách âm trong phòng quá tốt, tiếng hô hoán của cô hoàn toàn không có tác dụng, chỉ đành bất lực nhìn đám người kia tới gần. 

“Các người đừng qua đây… Cút hết đi! Cút đi!”, Tô Nhu run rẩy hét lên, sau đó như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lấy điện thoại trong túi xách ra, muốn gọi cho Lâm Chính để anh vào đây. 

Nhưng điện thoại vừa mới được lấy ra… 

Bốp! 

Giám đốc Chu hung hăng tát vào mặt cô. 

Tô Nhu không kịp đề phòng ngã quỳ xuống đất, khuôn mặt trắng nõn in dấu tay rõ rệt. 

Cô vừa sợ vừa giận nhìn Giám đốc Chu, cơ thể khẽ run lên, không biết nên làm thế nào mới phải. 

“Con ả khốn nạn, cô tưởng cô là ai? Tôi nhắm trúng cô là phúc của cô, cô còn nghĩ mình là thánh nữ gì đó à?”, Giám đốc Chu cười một cách dữ tợn, lạnh lùng: “Biết vì sao tôi gọi nhiều người đến đây vậy không? Là để luân phiên đè cô ra! Con khốn, thằng chồng vô dụng của cô còn chưa đụng tới cô bao giờ đúng không? Hôm nay để tôi nếm thử xem mùi vị của cô thế nào! Giữ cô ta lại cho tôi!”. 

“Vâng! Ông chủ!”. 

Mấy người đó cười hăm hở tiến tới, định ra tay. 

“Đám khốn nạn!”. 

Tô Nhu tức giận, nghiến răng muốn xông tới cào cắn. 

Dù hành động này của cô hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng dù là khi sợ hãi hơn nữa, cô vẫn sẽ quyết định như vậy. 

Đúng lúc đó… 

Rầm! 

Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra. 

Sau đó có hai người nhanh chân bước vào. 

“Dừng tay lại hết cho tôi!”. 

Tiếng rống giận vang lên. 

Đám người bên Giám đốc Chu sửng sốt, đưa mắt nhìn sang, lại thấy Mã Hải bước nhanh tới. 

“Chủ tịch Mã?”. 

Giám đốc Chu vô cùng bất ngờ. 

“Chu Đại Minh! Cậu đang làm gì vậy? Còn không mau bảo đám người này lui ra?”, Mã Hải chỉ vào mũi Giám đốc Chu, lớn tiếng mắng chửi. 

Nhưng Giám đốc Chu lại cười nhạt, lắc đầu nói: “Chủ tịch Mã, chuyện này… hình như không liên quan đến ông nhỉ? Chẳng lẽ ông muốn nhúng tay vào cuộc sống riêng của tôi?”. 

Dứt lời, Mã Hải lại hít sâu một hơi. 

“Chu Đại Minh… Cậu dùng thái độ gì nói chuyện với tôi vậy? Cậu điên rồi sao?”.

Bình luận

Truyện đang đọc