NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Bây giờ Tô Nhu và Tô Quảng đều bị nhà họ Tô đuổi khỏi công ty.

Tô Nhu thất nghiệp, cả nhà sống dựa vào tiền lương ít ỏi của Tô Quảng.

Lâm Chính là kẻ vô dụng, cả nhà cũng không kỳ vọng vào anh, cho nên Tô Nhu không ngừng nghỉ mà chuẩn bị lập nghiệp.

Đương nhiên cũng vì chuyện này mà thái độ của Trương Tinh Vũ đối với Lâm Chính càng lúc càng xấu.

Theo bà ta thấy, Tô Nhu thất nghiệp là do Lâm Chính hại.

Lâm Chính nhướng mày, như suy nghĩ điều gì đó.

“Mẹ, thật ra con vẫn còn chút tiền.

Mọi người không cần gom góp nữa, lấy chỗ con luôn đi”.

“Thật sao?”, Trương Tinh Vũ chợt ngẩng đầu lên: “Cậu có bao nhiêu tiền?”.

“Khoảng mấy chục…”.

Reng reng reng, reng reng reng!
Lâm Chính còn chưa nói hết, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Trương Tinh Vũ vội vàng chạy tới bắt máy, nói vài câu rồi chạy vào phòng.

Không lâu sau, Trương Tinh Vũ xách theo một chiếc túi giấy chạy ra ngoài.

“Nhanh lên, mau đến Vạn Đạt đưa cái này cho Tiểu Nhu, nó đang đợi cậu.

Đúng rồi, mấy chục tệ của cậu cũng bỏ vào đó đi.

Tuy không nhiều nhưng cũng giúp được cho Tiểu Nhu”.


“Mẹ, con…”.

Lâm Chính vẫn còn muốn nói gì đó.

“Đừng nhiều lời! Đi đi!”.

Trương Tinh Vũ đẩy cậu ra ngoài cửa.

Rầm!
Cửa lớn đóng chặt.

Lâm Chính sững sờ.

“Con nói là… con có mấy chục triệu tệ…”.

Lâm Chính lầm bầm, bất lực đi xuống lầu.

Anh không lái 918, sợ dọa Tô Nhu, bèn đi xe điện công cộng đến Vạn Đạt.

Lúc này, trước cửa trung tâm thương mại có một cô gái xinh đẹp mặc đồ thường ngày.

Người đi ngang qua dù là nam hay nữ cũng không khỏi ghé mắt nhìn, âm thầm tán thán đó là tiên nữ nhà ai…
Cô nhìn quanh, khi nhìn thấy Lâm Chính đến nơi thì mau chóng chạy tới.

“Anh mang theo đồ tới rồi chứ?”, Tô Nhu gấp gáp hỏi.

“Mang tới rồi”.

Lâm Chính lấy túi giấy đặt dưới chân ra.

“Hả?”.

Tô Nhu khẽ kêu lên, giành lấy túi giấy, mở ra xem, sắc mặt lập tức đen sì.

“Đây là bộ quần áo hai nghìn tệ mà em vừa mới mua, sao anh lại làm nhăn nó rồi?”.

“Chỉ là bộ quần áo thôi mà”.

“Anh có biết bộ quần áo này quan trọng với em thế nào không?”, Tô Nhu đỏ cả mắt, buồn bực nhìn anh, gắt lên.

Lâm Chính hơi ngẩn ra, sau đó mới nói: “Nghe nói em cần tiền à?”.

“Không liên quan đến anh, y quán Thiên Thiên đóng cửa rồi, anh nghĩ xem sắp tới làm gì đi.

Em thấy bộ dạng anh thì đi làm shipper cũng được, nghe nói hơi vất vả, nhưng một tháng cũng có thu nhập hơn mười nghìn tệ!”.

“Cái đó…”.

Ting ting!
Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên.

Sau đó, một chiếc Porsche 718 màu đỏ lửa lái đến bên đường.

Lâm Chính nhìn về phía chiếc xe đó.

Trên xe có một cô gái trang điểm lòe loẹt, ló đầu ra gọi: “Tiểu Nhu, lên xe đi, nếu không thì không kịp nữa đâu”.


“Vâng ạ, chị Mai!”.

Tô Nhu vội vàng chui vào trong chiếc 718.

“Em đi đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi một tiếng.

“Đi bàn chuyện làm ăn, anh về trước đi”.

Tô Nhu hét lớn.

Sau đó, 718 nghênh ngang rời đi.

“Bàn chuyện làm ăn?”.

Lâm Chính đầy vẻ nghi hoặc.

Lúc này trong túi anh rung rung.

Lâm Chính lấy ra xem, nhíu mày.

“Anh Lâm, anh đang ở đâu vậy?”, đầu kia điện thoại là tiếng cười vô cùng nhiệt tình của Anna.

“Cô Anna? Sao cô lại có số của tôi?”.

“Bây giờ người trên toàn thế giới đều đang tìm anh, bọn họ không tìm được anh, nhưng tôi thì khác”.

“Có chuyện gì sao?”.

“Ngày mai tôi phải về nước rồi, trước khi đi tôi muốn mời anh dùng bữa tối”.

“Xin lỗi, chúng ta không thân, vả lại tôi cũng có vợ rồi, trai đơn gái chiếc đi ăn với nhau, để vợ tôi biết thì sẽ hiểu lầm”, Lâm Chính nói.

“Ồ trời ạ, anh Lâm, tôi chỉ muốn mời anh ăn một bữa thôi mà.

Nếu anh không muốn đi riêng với tôi thì xin mời hưởng thụ một buổi dạ tiệc tuyệt vời cùng tôi nhé.

Tôi hi vọng trước khi rời khỏi Hoa Quốc có thể để lại một hồi ức tốt đẹp.

Chẳng lẽ ngay cả chút đề nghị nhỏ này mà anh cũng không đồng ý với tôi được sao?”, giọng nói của Anna tràn đầy sự cầu khẩn và mong đợi.

Lâm Chính nghe vậy khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài: “Được thôi, tôi sẽ đi!”.


“Hay quá!”, Anna vui mừng hô lên, ngay sau đó vội hỏi: “Vậy mấy giờ chúng ta gặp?”.

“Dạ tiệc bắt đầu vào mấy giờ?”.

“Bảy giờ, tôi sẽ đi đón anh”.

“Không cần, cô cứ nói cho tôi biết địa điểm, tôi tự đi là được!”.

“Được, tối nay không gặp không về!”.

Nói xong, cô ta cúp máy.

Lát sau, Anna gửi địa điểm tới.

Lâm Chính xem giờ, vẫn còn dư thời gian, bèn lái xe điện về lấy bộ đồ tây giá rẻ duy nhất của mình, mặc vào, sau đó lại lái xe điện đến khách sạn.

Khách sạn rất lớn, vừa nhìn đã biết là khách sạn năm sao.

Lâm Chính vừa vào trong đã bị ngăn lại.

“Thưa anh, bên trong không có chỗ đỗ xe cho xe điện, mời anh đỗ xe ở bên ngoài”, nhân viên bảo vệ liếc nhìn bộ đồ rẻ tiền trên người Lâm Chính, nhíu mày nói.

Lâm Chính do dự một lúc, đỗ xe ở bên ngoài khách sạn, sau đó đi bộ vào trong.

“Một kẻ nghèo kiết xác sao lại chạy đến đây?”.

Bảo vệ không ngăn cản, nhưng lại liếc nhìn Lâm Chính, vẻ mặt khinh thường.

Đi được vài bước, Lâm Chính dừng lại, ánh mắt dừng ở một chiếc xe đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời.

“Hình như đó là chiếc Porsche khi nãy chở Tiểu Nhu đi phải không nhỉ? Sao nó lại ở đây? Tiểu Nhu… rốt cuộc đi đâu bàn chuyện làm ăn thế?”, Lâm Chính nghi ngờ lẩm bẩm.


Bình luận

Truyện đang đọc