Lạc Thiên bốc xong liền xếp thành hàng ngang.
Lâm Chính ở bên kia chỉ nhìn một cái rồi lại quay về nhìn chiếc châm bạc trước mặt mình, không nhanh không chậm nói.
"Một, ba, bốn, chín là thuốc giả".
Lạc Thiên nghe như sét đánh ngang tai.
Chỉ nhìn một cái đã biết thật giả sao?
"Vậy làm sao bây giờ?", cô ta run giọng hỏi.
"Dùng cam thảo nướng, chỉ thực rang, sài hồ, thược dược thay thế".
"Được..."
Lạc Thiên trả lời, rồi chạy đi sắc thuốc.
Nghiêm Lãng đứng ở bên cạnh run lẩy bẩy, mọi người ở bên ngoài đều không dám ho he tiếng nào.
Lúc này Lâm Chính đã đâm liên tiếp mười hai châm vào lồng ngực ông cụ kia, châm bạc lấp lánh như ánh sao, trông cực kỳ đẹp mắt.
"Thập Nhị Tiết Thích?".
Trần Mậu nhìn châm bạc, hơi sửng sốt, cười khẩy nói: "Lúc trước khi tôi khám cho ông cụ này, đã dùng Thập Nhị Tiết Thích! Nhưng vô ích, anh đừng mất công nữa".
Dường như Lâm Chính không nghe thấy lời Trần Mậu nói, tiếp tục châm cứu.
Chỉ thấy hai bàn tay anh như múa, mười ngón tay mềm dẻo, rút châm bạc trong túi đựng ra.
Từng cây châm bạc mảnh như sợi tóc chuyển động trên đầu ngón tay anh như con cá sống, sau đó cắm vào người ông cụ kia một cách vững vàng.
Một loạt động tác trôi chảy thành thạo.
Mọi người nhìn đến ngây ra.
Những châm bạc này cắm xuống, ông cụ vốn dĩ đã bất động bỗng nhiên ho sặc sụa.
"Khụ khụ khụ..."
Tiếng ho này khiến tất cả mọi người đều há hốc miệng.
"Oa!".
"Sống rồi! Sống rồi!".
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Mọi người xôn xao!
"Sao có thể chứ?", Trần Mậu không dám tin, hai mắt trợn trừng, dường như anh ta bỗng nhiên nhận ra đạo lý của bộ châm pháp này, sợ hãi biến sắc: "Đây là...!Tử Ngọ Lưu Chú!".
"Đúng vậy, Thập Nhị Tiết Thích chỉ là mở đầu, muốn khai thông khí huyết kinh mạch của ông cụ này thì phải dựa vào Tử Ngọ Lưu Chú".
Lâm Chính điềm nhiên nói, sau đó bước sang ông cụ bên cạnh, bắt mạch kiểm tra cho ông ta xong thì châm cứu.
"Lâm Chính, sắc thuốc xong rồi".
Lạc Thiên bê thuốc đi tới.
"Cho ông cụ kia uống đi", Lâm Chính vừa châm cứu vừa nói.
Lạc Thiên liếc mắt nhìn qua, mới thấy ông cụ vừa rồi bị tắt thở đã lấy lại được hơi thở.
"Gì cơ?".
Tim Lạc Thiên đập thình thịch.
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau cho ông cụ đó uống thuốc đi, rồi lấy thêm một bộ châm bạc nữa ra đây", Lâm Chính quát.
"Được...!được..."
Lạc Thiên luống cuống bước tới bón thuốc, do kích động mà thuốc đổ cả ra ngoài.
Cũng may hiện giờ ông cụ thần trí không tỉnh táo, nếu không chắc chắn cô ta sẽ bị ăn mắng.
Cho ông cụ uống xong, Lâm Chính lại đọc một đơn thuốc.
Lạc Thiên vội vàng đi bốc thuốc sắc thuốc, bận tối tăm mặt mũi.
Mọi người ở bên ngoài trợn tròn mắt nhìn chăm chú.
Bên trong Tam Chi Đường vội vàng tất bật.
Bên ngoài Tam Chi Đường im lặng như tờ.
Lâm Chính lấy một lúc mười túi châm, hai bàn tay rút ra mười cây châm bạc, một mình anh châm cứu liên tục cho năm người bệnh.
Động tác của anh cực nhanh, cắm châm rất chuẩn, dùng lực vừa phải.
Trần Mậu cũng là người trong nghề, anh ta nhìn mấy châm này, trong lòng trầm xuống.
Anh ta biết, luận về châm cứu, sợ rằng mình còn kém người này mười tám nghìn dặm....!
"Sợ rằng phải thầy của mình đến đây mới có thể so tài châm cứu với anh ta được", Trần Mậu lẩm bẩm.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lạc Thiên cũng đã sắc xong thuốc, lần lượt cho từng người bệnh uống.
Cô ta nhìn Lâm Chính, lúc này mặt anh đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng tập trung.
Lạc Thiên không khỏi thấy đau lòng.
Châm cứu không chỉ đơn giản là cắm châm xuống, nó coi trọng sự kết hợp giữa tinh, khí, lực, mỗi châm cắm xuống nhìn thì nhẹ nhàng, lực như lông hồng, nhưng thực tế thì ngược lại.
Mỗi châm của nó đều tiêu hao một phần sức lực của Lâm Chính, cắm bao nhiêu châm như vậy, anh đã rất mệt mỏi rồi.
"Lâm Chính, hay là...!để tôi giúp anh đi...", trong lòng Lạc Thiên cảm thấy không nỡ.
"Cô không biết rõ tình trạng bệnh của bọn họ, hơn nữa không thông thạo châm cứu, rất dễ gây rắc rối, cứ để tôi đi".
Lâm Chính khàn giọng nói.
Lạc Thiên không phản bác.
Cô ta cảm thấy dường như mình chẳng khác nào một học trò.
Lâm Chính không ngừng châm cứu, sắc mặt của năm người bệnh đã bắt đầu hồi phục, hít thở đều đặn, các chỉ số như nhịp tim, huyết áp cũng trở lại bình thường.
Mọi người ở bên ngoài kêu lên kinh ngạc.
Ngay cả mấy người cảnh sát cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, bọn họ đã bao giờ được chứng kiến y thuật thần kỳ như vậy chứ?
Cuối cùng, một người bệnh mở mắt ra, phát ra tiếng rên.
"Trời ơi, ông ấy mở mắt rồi kìa!".
"Chữa khỏi rồi, chữa khỏi rồi!".
"Thần y!".
Ai nấy reo lên vui mừng, có người còn lệ nóng quanh tròng.
"Bố!".
Người nhà của người bệnh kích động kêu lên.
Mấy người cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, mặt nở nụ cười.
Nhưng Lâm Chính vẫn chưa dừng lại.
Anh vẫn tập trung châm cứu, cũng không biết đã qua bao lâu, động tác của anh mới dần chậm lại.
"Một tiếng đã hết".
Trần Mậu nhìn đồng hồ đeo tay, không nhịn được nói.
"Vừa đúng lúc, đưa bọn họ về nhà điều dưỡng mấy ngày là không sao nữa".
Lâm Chính bỏ châm bạc trong tay xuống nói.
Nhưng vừa dứt lời, cơ thể anh mềm nhũn, mệt đến nỗi ngã ngồi xuống đất.
"Lâm Chính!".
"Thần y!".
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều ùa vào...