NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Thần y Lâm? 

Ba chữ này như một tia sét, bổ thẳng vào đầu mọi người. 

Tất cả bọn họ chỉ cảm thấy hai tai ong ong, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn. 

Ai cũng ngỡ là mình nghe nhầm hoặc đang nằm mơ. 

Dù sao… ba chữ này cũng gây chấn động quá mạnh! 

"Anh ta… anh ta là thần y Lâm?". 

"Thần y Lâm đã đánh bại Y Vương Hàn Thành đó sao?". 

"Không những vậy, anh ta còn là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa, người đã nghiên cứu ra phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não và bệnh viêm mũi!". 

"Trời ơi, anh ta là truyền kỳ của Hoa Quốc đó!" 

"Sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ?". 

"Hơn nữa còn thách đấu Nam Phái!". 

"Trời ơi!". 

Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt. 

Không ai ngờ được người này lại chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia! 

"Hóa… hóa ra là cậu", Vũ Văn Mặc vô cùng ngạc nhiên. 

Liễu Như Thi trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính với vẻ bất ngờ. 

Cô ấy nhớ khuôn mặt của thần y Lâm không phải như thế này. 

Nhưng điều đó không còn quan trọng. 

Dù sao thần y Lâm của hiện giờ còn đẹp trai hơn cả trước kia. 

Thảo nào lúc mới thấy anh, cô ấy cứ có cảm giác quen thuộc, đây chính là diện mạo thực sự của anh ấy sao? 

Khóe miệng Liễu Như Thi nở nụ cười nhẹ. 

Nam Hành ở bên cạnh ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt tràn ngập sự ghen ghét. 

Đám bác sĩ thiên tài cũng có vẻ mặt y hệt anh ta. 

Dù sao thần y Lâm này cũng còn quá trẻ! 

Trẻ đến mức thậm chí còn ít tuổi hơn vài người trong số bọn họ. 

Còn trẻ mà đã có trình độ Đông y như vậy! Đúng là quá ghê gớm! 

"Sau nay e rằng anh ta sẽ trở thành một ngọn núi khổng lồ trước mặt chúng ta, chúng ta không thể vượt qua được ngọn núi này", Diêm Tiểu Nguyệt lo lắng nói. 

"Đừng nói sau này, hiện giờ… đã là một ngọn núi khổng lồ trước mặt chúng ta rồi!", Phùng Hiểu Hoành đứng thứ bảy khàn giọng nói. 

Những người khác không hé răng nói gì. 

Trình Thường Sinh siết chặt nắm tay. 

Thần y Lâm vừa để lộ thân phận, ánh mắt tất cả mọi người nhìn người kia đã tràn ngập sự nể sợ. 

Dù sao đây cũng là người đánh bại được cả Y Vương Hàn Thành! 

Hơn nữa, sau khi cuộc thi y học Hoa – Hàn kết thúc, những lời đồn về thần y Lâm có thể nói là nhiều không đếm xuể, càng đồn càng hoang đường, có người thậm chí còn đồn rằng thần y Lâm chính là Hoa Đà chuyển thế. 

Nhưng dù những lời đồn hoang đường đến mức nào, thì ít nhất y thuật của thần y Lâm cũng là điều mà tất cả mọi người chỉ có thể ngửa mặt trông lên. 

"Vũ Văn Mặc!". 

Lâm Chính nhìn về phía Vũ Văn Mặc. 

"Lần này thần y Lâm  đến đây là vì chuyện ở Giang Thành chứ gì?", Vũ Văn Mặc trầm giọng hỏi. 

"Đúng vậy, tôi đã cảnh cáo Tư Đồ Kính, nhưng Nam Phái các ông vẫn không ngoan ngoãn, vậy thì không thể trách tôi được rồi", Lâm Chính bình thản đáp. 

"Không thể trách cậu? Hừ, ý của cậu là Nam Phái chúng tôi còn phải cúi đầu với cậu?", Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói. 

"Các ông không chịu cúi đầu?", Lâm Chính hỏi ngược lại. 

"Là chúng tôi trước giờ không biết cúi đầu! Ngược lại là cậu ấy, cậu đã sẵn sàng để cúi đầu chưa?". 

Vũ Văn Mặc gầm lên. 

"Ồ? Vậy ông định bắt tôi cúi đầu kiểu gì?", Lâm Chính hỏi ngược lại. 

"Thế thì đơn giản lắm! Nơi này là Nam Phái, chúng tôi muốn cậu cúi đầu còn không dễ sao?", khuôn mặt Bích Nhàn đầy vặn vẹo dữ tợn, gào lên: "Tất cả xông lên, ấn cậu ta xuống đất cho tôi, tôi phải đích thân phế hai tay của cậu ta!". 

Câu nói này khiến tất cả các thành viên Nam Phái đều run lên. 

"Cô Bích, việc này…" 

"Mau làm đi!", Bích Nhàn gầm lên. 

Lúc này, bà ta đã không muốn quan tâm chuyện gì nữa! 

Bà ta chỉ muốn trả thù! 

Điên cuồng trả thù người này! 

Dù cậu ta có là ai! 

Dù cậu ta lợi hại đến mức nào! 

Các thành viên Nam Phái cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng, định lao tới ra tay. 

Cả hội trường hỗn loạn. 

Cục diện đã mất khống chế. 

Nhưng đúng lúc này… 

Két! 

Cửa hội trường bị đẩy ra, một đám người ào vào. 

"Tất cả dừng tay cho tôi!". 

Tiếng gầm vang lên, ai nấy đều nín thở. 

Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một đám những thành viên cốt cán của Nam Phái như Kiều Mại Tùng, Khổ Chí Minh, Trương Tiểu Yến, Tập Viên tiến vào hội trường. 

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để râu dê, hai mắt sáng như đuốc. 

Ông ta mặc Đường trang màu đen, hai bên tóc mai bạc trắng, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt đầy giận dữ. 

Ông ta vừa đến, rất nhiều thành viên Nam Phái liền run rẩy, vội vàng cúi đầu. 

Một số người có máu mặt ngồi ở hàng ghế khán giả cũng kích động đứng bật dậy. 

"Long Thủ! Là thầy Long Thủ!". 

"Thầy Long Thủ đến rồi!". 

"Tốt quá! Ha ha…" 

"Có thầy Long Thủ, xem thằng nhãi này còn dám gây chuyện ở đây nữa không". 

Không ít người vỗ tay cười lớn. 

Long Thủ nổi tiếng như cồn của Nam Phái cuối cùng cũng xuất hiện! 

Đám người Vũ Văn Mặc vô cùng kích động, vội vàng đứng dậy. 

"Chào thầy Long Thủ!". 

Mọi người lần lượt chào hỏi, vô cùng hưng phấn, ánh mắt ai cũng tràn ngập sự ngưỡng mộ và sùng bái. 

Đây là bác sĩ Đông y giỏi nhất Nam Phái! 

Đây là trụ cột tinh thần của Nam Phái! 

Cả Hoa Quốc, gần như không có ai dám nói vượt mặt được ông ta về phương diện Đông y. 

Thần y Lâm là truyền kỳ! Nhưng Long Thủ không phải sao? Lúc Long Thủ trở thành truyền kỳ, còn không biết đã có thần y Lâm hay chưa! 

Long Thủ vừa đến, tất cả các thành viên Nam Phái đều không còn hoảng loạn nữa, mà tràn đầy tự tin. 

Lâm Chính cũng xoay người lại, nhìn về phía Long Thủ. 

"Cuối cùng ông cũng đến rồi?". 

Anh bình thản nói. 

Long Thủ lạnh lùng nhìn Lâm Chính, sắc mặt vô cùng giận dữ. 

Người đứng bên cạnh ông ta là Văn Nhân Chiếu Giang. 

Nhát đâm của Tần Ngưng chỉ là vết thương ngoài da, cô ấy là bác sĩ, dù tình hình hoảng loạn thì vẫn biết nặng nhẹ. 

Tần Bách Tùng cũng tới. 

Ông ta chạy tới bên cạnh Lâm Chính, hơi cúi người: "Thầy!". 

Hành động này của ông ta khiến không ít người xung quanh há hốc miệng kinh ngạc. 

Đồng thời, hành động này cũng cho thấy ông ta đứng về phía Lâm Chính. 

"Tần Bách Tùng, hóa ra ông cùng một giuộc với thần y Lâm?", Khổ Chí Minh lạnh lùng quát. 

"Lão già ăn cây táo rào cây sung này!". 

"Đồ phản bội Nam Phái!". 

"Vô liêm sỉ!". 

"Đồ bỉ ổi!". 

Đám người Nam Phái tức giận chửi rủa chỉ trích. 

Nhưng Tần Bách Tùng lại nổi trận lôi đình: "Ăn cây táo rào cây sung? Đồ phản bội? Tôi chỉ mong Nam Phái chết quách cho rồi!". 

Dáng vẻ dữ tợn của ông ta dọa sợ không ít người. 

"Tần Bách Tùng, Nam Phái chúng tôi đối xử không tệ với ông, tại sao ông lại làm vậy?", Long Thủ trầm giọng nói. 

Nếu Nam Phái không còn Tần Bách Tùng thì sẽ là tổn thất rất lớn! Nhỡ ông ta gia nhập Bắc Phái, thì cũng là cú sốc lớn đối với Nam Phái. 

"Long Thủ, ông còn mặt mũi hỏi tôi sao? Nếu không phải ông và học trò của ông là Văn Nhân Chiếu Giang bức chết cháu gái tôi, thì tôi sẽ thế này sao?", Tần Bách Tùng tức giận hét lên. 

"Cái gì?". 

Mọi người xung quanh xôn xao. 

"Tần Bách Tùng, ý ông là gì? Tiểu Ngưng chết rồi sao?", Văn Nhân Chiếu Giang cũng biến sắc. 

"Cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi hại Tiểu Ngưng, sau đó lấy danh nghĩa của nhà họ Văn Nhân và Long Thủ để ép Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng không chịu nổi áp lực, cũng không muốn liên lụy đến nhà họ Tần, liền uống thuốc độc tự sát! Tất cả là tại các ông, các ông còn muốn tôi bán mạng cho Nam Phái sao? Đừng hòng!", Tần Bách Tùng tức giận nói. 

Ông ta vừa dứt lời, đầu óc mọi người đều ong lên… 

Vẻ mặt Long Thủ cũng mất tự nhiên. 

Chắc là ông ta cũng không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy. 

"Long Thủ, Tần Bách Tùng là học trò của tôi, tôi nghe nói ông là người rất bao che khuyết điểm, vừa khéo tôi lại càng là người bao che khuyết điểm! Ông hại một học trò của tôi, tôi sẽ phế 100 học trò của Nam Phái ông, không quá đáng chứ?". 

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, bước về phía Long Thủ. 

Một luồng khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người anh. 

"Hôm nay tôi phải khiến Nam Phái của ông không được yên bình!".

Bình luận

Truyện đang đọc