NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Tô Nhu ngơ ngác.

Cô còn tưởng mình nghe nhầm rồi.

Nhưng lý trí nói với cô là không.

Không ngờ Lâm Chính… lại dám từ chối cô?
Ba năm qua, anh gần như nghe lời mình răm rắp, chưa từng từ chối mình bất cứ chuyện gì, dù rất nhiều chuyện anh đều không làm được… Nhưng vì sao lần này anh lại từ chối thẳng thừng như thế?
“Anh có ý gì?”, Tô Nhu ép mình bình tĩnh lại, hỏi với giọng điệu nặng nề.

“Ý trên mặt chữ”.

“Anh muốn bà nội chết sao?”
“Bà ta có chết không liên quan gì đến tôi”.

“Nhưng dù gì bà ấy cũng là bà nội! Hơn nữa nếu bà nội xảy ra chuyện gì, với thái độ của bác hai bác ba, nhà họ Tô sẽ còn chỗ cho chúng ta dung thân sao?”, Tô Nhu hơi kích động.

Cô nhọc lòng vì cái nhà này, nhưng người đàn ông này lại chẳng thèm để tâm.

Lâm Chính im lặng một lát, đột nhiên vô cùng nghiêm túc hỏi: “Cô muốn tôi cứu bà ta sao?”
“Đương nhiên là muốn rồi”.

“Vậy thì được, tôi cứu.


Nhưng cô phải đi cùng tôi, vì bác hai bác ba sẽ không cho tôi đi vào phòng cấp cứu, cô phải thuyết phục bọn họ!”
“Anh ở đâu?”
“Trước cửa phòng cấp cứu”, Lâm Chính đáp.

Tô Nhu hơi sửng sốt, sau đó vội chạy đến phòng cấp cứu.

Lâm Chính đứng ở đó như đã đoán trước từ lâu.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, trong lòng Tô Nhu có lửa giận bùng lên.

“Này!”, Tô Nhu lạnh lùng hỏi: “Anh thật sự có thể cứu bà nội sao?”
Lâm Chính lấy điện thoại ra xem giờ: “Còn ba phút nữa”.

“Ba phút gì?”
“Trong vòng ba phút, nếu cô không để tôi vào cứu bà nội, vậy mấy ngày nữa tất cả bạn bè thân thích của chúng ta đều phải đến nhà họ Tô ăn cơm”.

Tô Nhu hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu câu này có ý gì.

Nói thật, cô cũng không tin tưởng Lâm Chính lắm.

Kết hôn ba năm, dù hai người không phải vợ chồng thật, nhưng Lâm Chính là loại đàn ông gì cô vẫn hiểu rõ trong lòng.

Ngay cả bác hai Tô Cối cũng không thể chữa trị cho bà nội thì tên vô dụng này có thể làm được sao?
“Thôi vậy, cũng không còn lựa chọn khác nữa, tin tưởng anh một lần!”, Tô Nhu cắn răng, kéo tay Lâm Chính đi về phía phòng cấp cứu.

Lúc này, mấy chuyên gia giỏi trong bệnh viện đều đã đến.

Đông y có tác dụng chậm, chứng bệnh đột phát thế này chỉ có thể dựa vào Tây y thôi.

Nhưng cấp cứu một phen vẫn không làm được gì, tình hình đã mất khống chế.

Sắc mặt Tô Cối trắng bệch, hai chân như nhũn ra rời khỏi phòng cấp cứu.

“Anh hai, mẹ sao rồi?”
Người nhà họ Tô ở xung quanh xúm lại.

“Cút hết đi!”, Tô Cối bực bội quát.

Mọi người sợ hết hồn.


Ông ta lấy điện thoại ra gọi đi.

“Tiểu Cối, tôi đã nắm được tình hình, đang trên đường về rồi, dù thế nào các cậu cũng phải nghĩ cách khiến bệnh tình của cụ bà Tô ổn định lại!”, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng thở hồng hộc.

Đó là tiếng của bác sĩ Đông y, ông Tề.

Ông Tề là người có tiếng trong giới Đông y Giáng Thành, lão không chỉ có kinh nghiệm còn xuất thân cao quý, lão từng làm giáo sư cho viện Đông y của đại học Yên Kinh, sau này con trai đến chuyển đến Giáng Thành làm việc nên lão cũng đi cùng luôn.

“Ông Tề, bệnh của mẹ tôi diễn ra quá bất ngờ, mấy chủ nhiệm khoa đều không chẩn đoán ra bệnh, người của khoa cấp cứu đã cố hết sức khiến bệnh của bà ấy ổn định, nhưng hiệu quả rất thấp, e rằng mẹ tôi...!không đợi được ông đến rồi…”, Tô Cối khóc không ra nước mắt.

“Tình trạng tệ đến thế sao?”, ông Tề cũng giật mình.

“Ông Tề, ông đến đây trước đi, tôi sẽ cố hết sức kéo dài, bây giờ ông là hy vọng duy nhất của tôi rồi”.

“Cậu cố thêm một lát!”, nói xong, ông Tề cúp máy.

Tô Cối liên tục thở dài, xoay người muốn trở về phòng cấp cứu.

Lúc này, một cánh tay kéo ông ta lại.

Tô Cối sửng sốt quay đầu sang, phát hiện Tô Nhu đứng sau lưng.

“Tô Nhu, cháu làm gì đấy?”, tâm trạng Tô Cối không tốt, nói chuyện cũng không khách sáo chút nào.

“Bác hai… Chuyện là...!Lâm Chính nói anh ấy có cách cứu bà nội!”, Tô Nhu cẩn thận nói.

“Đúng là nói nhảm! Tô Nhu! Đã lúc này rồi mà hai đứa còn làm mọi chuyện phiền phức hơn? Mấy đứa muốn bà nội chết phải không?”, Tô Cối nổi giận.

“Bác hai, cháu không nói nhảm, nói không chừng Lâm Chính thật sự có cách đó”, Tô Nhu sốt ruột nói.


“Ngay cả tôi cũng bó tay với bệnh của bà nội cháu, một kẻ vô dụng ngay cả nấu cơm cũng không biết sẽ có cách gì? Ý cháu là tôi còn không bằng cậu ta?”, Tô Cối tức đến mức bật cười, chỉ vào Tô Nhu: “Tô Nhu, tôi nói cháu hay, bây giờ bà nội cháu nằm bên trong sống chết chưa biết, nếu bà ấy xảy chuyện gì, cả nhà của cháu lập tức cút khỏi nhà họ Tô cho tôi!”
Nói xong, Tô Cối bèn muốn đi vào.

Người nhà họ Tô ở bên cạnh trừng Tô Nhu và Lâm Chính.

“Đã lúc này rồi còn đứng đây nói hưu nói vượn!”
“Cái nhà này thật không biết điều”.

Tiếng mắng chửi vang lên.

Sắc mặt Tô Nhu tái mét, người khẽ run, nhưng lúc này, cô vẫn cố lấy can đảm nói: “Bác hai, chẳng lẽ mọi người quên rồi sao? Trước đó là Lâm Ẩn nói bà nội sẽ xảy ra chuyện! Tất cả mọi chuyện đều bị anh ấy nói trúng rồi, không phải ư?”
Nghe thấy câu này, Tô Cối lập tức dừng chân lại.

Tiếng mắng chửi xung quanh cũng biến mất.

Đúng nhỉ!
Bọn họ chợt nhớ đến lời nói được xem là “nguyền rủa” cụ bà Tô của Lâm Chính trước đó.

Thế này chẳng phải là “linh nghiệm” rồi sao?
Chẳng lẽ là trùng hợp?
Nhưng… có trùng hợp quá không vậy?
Sắc mặt Tô Cối lúc đỏ lúc trắng..


Bình luận

Truyện đang đọc