NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Khi ánh đèn mở lên, khung cảnh của nhà hàng ngoài trời đập vào mắt bốn người họ. 

Bố cục của nhà hàng tầng trên cùng đã thay đổi hoàn toàn. 

Cả nhà hàng toàn là hoa tươi. 

Khắp nơi đều là hoa tươi, rực rỡ sắc màu. Chúng trải thành một con đường dài, nối dài đến đàn dương cầm ở chính giữa. Người đàn ông trước đàn dương cầm đang chơi nhạc say sưa đến mức quên mình. 

Gió nhẹ thổi qua, hoa tươi lay động, cánh hoa nhẹ bay giống như bông tuyết, tạo nên hình ảnh rực rỡ bắt mắt. 

Tô Nhu ngơ ngác nhìn người đàn ông ở bên đó, đôi mắt mê say. 

Đây là hình ảnh duy mỹ đến mức nào. 

Đây là hình ảnh rung động lòng người đến mức nào? 

Bốn người chìm đắm trong khung cảnh đẹp như ảo mộng này. 

Cảnh buổi tối hôm nay đã khắc sâu vào lòng bốn người. 

Đời này khó quên! 

“Đẹp thật!”, Lâm Ngữ Yên khẽ lẩm bẩm. 

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đều không nói nên lời. 

Người đàn ông say mê đắm chìm, mười ngón tay nhanh chóng chuyển động trên phím đàn trắng đen. 

Mỗi một nốt nhạc, mỗi một làn điệu đều hoàn hảo tự nhiên, rung động lòng người là vậy. 

Lúc này, dường như sao trên trời cũng vì tiếng đàn của anh mà mờ nhạt đi, ánh trăng cũng vì vậy mà nấp sau mây đen. 

Gió càng thổi càng lớn, cánh hoa rơi đầy trời giống như bươm bướm bay về phương xa. 

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đàn dần dần lắng lại. 

Ngón tay lướt thật nhanh trên phím đàn của người đàn ông cũng dần dần dừng lại. 

Hai mắt anh ảm đạm nhìn đàn dương cầm trước mặt, trong đôi mắt sâu sắc tràn ngập bi thương. 

Không biết vì sao khi Tô Nhu nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng không khỏi đau đớn xót xa, còn có… một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. 

Cảm giác quen thuộc? 

Trong đầu Tô Nhu dâng lên nỗi nghi hoặc. 

Vì sao lại có cảm giác đó? 

Rõ ràng mình chẳng gặp được người này bao nhiêu lần, vì sao… lại có cảm giác quen thuộc? 

Tô Nhu không hiểu. 

Lúc này, người đàn ông đó đã đứng lên. 

Anh quay người lại, hai mắt lặng lẽ nhìn bốn người. 

Gương mặt tuấn tú như thiên thần vẫn duy trì một trăm phần trăm sức sát thương. Ngay cả Lâm Ngữ Yên không phải lần đầu đối diện với gương mặt này, tim vẫn không khỏi đập rộn lên. 

Tô Nhu thì vẫn vậy, hơn nữa… cô phát hiện cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, không khỏi nghiêng đầu đi, chỉ liếc qua khóe mắt. 

“Hoan nghênh”, người đàn ông cũng là Lâm Chính lên tiếng. 

“Chủ… Chủ tịch Lâm? Đây là cách hoan nghênh của anh sao?”, Lâm Ngữ Yên há hốc miệng, lắp bắp hỏi. 

“Cô cũng đến rồi à? Nếu đến rồi thì ngồi xuống uống ly rượu đi”. 

Lâm Chính đi xuống bậc thang, đến cạnh một chiếc bàn ăn. 

Bên bàn đứng sẵn hai người bồi bàn, bọn họ ăn mặc lịch sự, đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng đã được đào tạo chuyên nghiệp. Lâm Chính vừa ngồi xuống, bọn họ lập tức rót một ly rượu cho anh, trong mắt hai người cũng tràn ngập vẻ sùng bái. 

“Ngồi đi”, Lâm Chính nói. 

Bấy giờ mấy người mới phản ứng lại. 

“Mau, mau ngồi xuống đi”. 

Trương Tinh Vũ kích động nói với Tô Nhu, trong lúc nói chuyện còn không quên lấy điện thoại, mở chế độ quay phim, quay vòng quanh nhà hàng này, sau đó gửi lên trang cá nhân. 

Trong nháy mắt, tất cả bạn bè của bà ta đều bắt đầu hỏi han tình hình. 

Đương nhiên chuyện này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Trương Tinh Vũ. 

“Tinh Vũ, chúng ta qua đó đi”, Tô Quảng cũng vô cùng vui vẻ. 

“Lát nữa ông đừng nói bậy bạ rõ chưa? Thức ăn cũng bớt ăn đi, sau đó tìm cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ rời đi”, Trương Tinh Vũ kéo Tô Quảng lại, nghiêm túc nói. 

“Vì sao?”, Tô Quảng không hiểu ra sao. 

“Cái này mà ông còn không hiểu à? Chủ tịch Lâm chuẩn bị một nơi hoành tráng như vậy, ông còn không rõ nguyên nhân sao? Hôm nay cậu ta… chắc hẳn là muốn cầu hôn Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ phấn khởi nói. 

“Cầu hôn?”, Tô Quảng ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy ở đây vừa có đàn dương cầm, vừa có cả hoa, đầu óc cũng sực tỉnh, hơi thở trở nên gấp gáp. 

Khung cảnh này không phải cầu hôn thì là gì? 

“Tôi… Tôi sắp làm bố vợ của Chủ tịch Lâm rồi sao?”, Tô Quảng líu cả lưỡi. 

“Thế nên chúng ta không thể làm kỳ đà được, tìm cơ hội kéo theo con bé kia đi, biết chưa?”, Trương Tinh Vũ nhỏ giọng nói. 

“Được, được!”, Tô Quảng liên tục gật đầu. 

Bốn người ngồi xuống, bồi bàn bắt đầu đưa món ăn lên. 

Món ăn tinh xảo kết hợp với hiện trường lãng mạn, không thể không nói giờ phút này, trái tim của cô gái nào cũng sẽ tan chảy, dù là Tô Nhu cũng có chút không chống đỡ nổi. 

Nhưng… có vẻ Lâm Chính không đặt trọng tâm lên người Tô Nhu, mà là chuyên chú vào món ngon trước mặt. 

“Ăn đi”, anh nói, sau đó tao nhã cắt món ăn trước mặt. 

Lâm Ngữ Yên luôn dõi theo anh. 

“Chủ tịch Lâm, vốn dĩ bữa ăn này là tôi định mời anh, nhưng… tôi không ngờ anh lại…”, vẻ mặt Tô Nhu hơi phức tạp. 

“Cô có thích khung cảnh này không?”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, lên tiếng hỏi. 

Đôi mắt ấy dường như muốn nhìn thấu trái tim Tô Nhu.  

Tô Nhu hồi hộp, tim đập loạn nhịp, vội vàng dời mắt đi. 

Lâm Ngữ Yên cũng sửng sốt. 

Hóa ra lời đồn là thật? 

Chủ tịch Lâm… thật sự để ý Tô Nhu? 

“Th… Thích, nhưng…”, Tô Nhu không muốn dối lòng, do dự một lúc rồi gật đầu, nhưng vẫn muốn giải thích gì đó thì lại bị Lâm Chính ngắt lời. 

“Cô thích là được, tất cả đều là chuẩn bị cho cô, bản nhạc vừa rồi cũng là tặng cho cô”, Lâm Chính nói. 

“Đó là bản nhạc gì?”. 

“Là tôi tự sáng tác, tên là “Người trầm luân’”. 

“Người trầm luân…”, Tô Nhu lẩm bẩm, lại nhìn sang Lâm Chính, lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, tôi…”. 

Cô muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng vô cùng do dự, cắn môi, muốn nói lại thôi. 

“Muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ không trách cô đâu”, Lâm Chính nói. 

“Tôi… Tôi chỉ muốn hỏi một câu, tôi… thật sự đáng để anh làm thế sao?”, Tô Nhu khẽ giọng hỏi. 

Cô không phải kẻ ngốc, từ dự án Tập đoàn Dương Hoa đột nhiên tặng cho, cho đến mọi việc mà Chủ tịch Lâm làm hôm nay, cô đều có thể nhìn ra được. 

Rõ ràng cô và Chủ tịch Lâm chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần, nhưng Chủ tịch Lâm lại cho cô nhiều như vậy. 

Nói thật, bây giờ Tô Nhu cảm thấy rất áp lực. 

Một loại áp lực vô hình. 

Là một người phụ nữ, đương nhiên cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, nhưng… áp lực vô hình này lại khiến cô không thở nổi, cũng khiến cô… áy náy. 

Dù sao… cô cũng là phụ nữ đã có chồng. 

Cô không muốn vượt quá giới hạn, bởi vì đó là giới hạn của cô, dù cô có không thích Lâm Chính đi nữa… 

“Cô đừng cảm thấy lưỡng lự hay mê man, cũng đừng cảm thấy áy náy. Bởi vì đây là những gì cô nên có”, Lâm Chính nói. 

“Tôi nên có?”, Tô Nhu kỳ quái hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”. 

“Bời vì… đây là tôi nợ cô”, Lâm Chính vô cùng nghiêm túc nói. 

Câu nói này khiến Tô Nhu và hai vợ chồng Trương Tinh Vũ hoàn toàn sửng sốt. 

Đó là ý gì? 

“Chủ tịch Lâm, vì sao anh lại nói vậy?”, Tô Nhu vội hỏi. 

Nhưng Lâm Chính không nói gì thêm nữa, chỉ chăm chăm ăn thức ăn. 

Có lẽ Tô Nhu sẽ không bao giờ liên tưởng những chuyện này với người chồng vô dụng của cô. 

Dù sao… người chồng đó của cô chưa bao giờ chưa bao giờ cho cô bất cứ bữa tối lãng mạn nào…

Bình luận

Truyện đang đọc