NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Kiếm thuật của Kiếm Vương cao siêu, nên mặc dù là kiếm gỗ thì từng chiêu thức vẫn vô cùng điệu nghệ. 

Nhìn thấy Lâm Chính điều khiển Ứng Phá Lãng tấn công mình thì ông ta lập tức thu chiêu về, lấy thân kiếm ngăn chặn. Ông ta không dám để Ứng Phá Lãng bị thương. Nhưng ông ta cũng không thể để Ứng Phá Lãng trở thành điểm yếu của mình để Lâm Chính lợi dụng được. 

“Ứng Phá Lãng, hợp lực”, lúc này Kiếm Vương hô lên. 

Ứng Phá Lãng lập tức làm theo. Kiếm Vương nắm lấy cơ hội, lập tức phát lực. 

Rầm. 

Cơ thể của Lâm Chính bị một luồng sức mạnh kỳ lạ ập tới. Anh run bắn người, miệng phun ra máu tươi. 

“Cách Sơn Đả Ngưu”. 

Có người kinh hãi hô lên. 

Ứng Phá Lãng cũng giật mình, lúc này mới nhận ra. Nhưng cánh tay đang túm chặt tay gã vẫn không hề buông ra mà ngược lại còn tiếp tục dúi gã xuống, khiến cơ thể gã lao về đập vào Kiếm Vương. 

“Đúng là không dạy cho một bài học thì không được 

“Hự…” 

Cơ thể Lâm Chính run rẩy, có vẻ như anh không cầm cự được thêm nữa. Anh không muốn bỏ cuộc, vẫn cố gắng ghì chặt lấy Ứng Phá Lãng. 

Lần một! 

Lần hai! 

Lần ba! 

Do có Ứng Phá Lãng chắn ngang nên Kiếm Vương không dễ gì ra tay với Lâm Chính. Ông ta chỉ có thể lợi dụng Cách Sơn Đả Ngưu để tấn công Lâm Chính. 

Sau khi tung vài chiêu, Kiếm Vương bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Ông ta bỗng cảm thấy nghi ngờ, hai chân lùi về phía sau. Đúng lúc này, Lâm Chính vung cánh tay, đẩy Ứng Phá Lãng tới trước. 

Ứng Phá Lãng cố gắng kiểm soát cơ thể nhưng do lực đẩy của Lâm Chính quá lớn nên cả người gã giống như xe mất phanh, mất cả thăng bằng. May mà Kiếm Vương kịp thời ra tay đỡ được gã. 

“Tên Lâm Chính này đúng là bất phàm. Hắn có thể đánh bại bác sĩ Hàn Thành là có lý do của nó cả”, Ứng Phá Lãng lầm bầm, khẽ mỉm cười. 

“Cậu không sao chứ?”, Kiếm Vương trầm giọng. 

“Nhà tôi cũng có bác sĩ giỏi. Lúc nhỏ từng luyện võ, gãy vài cái xương thì tầm một tuần là khỏi, hoàn toàn không hề hấn gì. Những ngón tay này có lẽ không khó chữa”, Ứng Phá Lãng mỉm cười. 

Kiếm Vương tật đầu: “Tôi khuyên cậu đừng đối đầu với cậu ta. Y thuật của cậu ta không phải dạng vừa, vượt sức tưởng tượng của chúng ta đấy. Cậu đừng thấy cậu ta bị thương mà nhầm, thực ra việc hồi phục vết thương với cậu ta là điều hết sức đơn giản”. 

“Nhưng nếu như tôi cứ thế bỏ đi thì mất mặt quá! Người nhà tôi mà biết tôi khiến họ mất thể diện thì có lẽ tôi chẳng thể bước chân và nhà nữa”, Ứng Phá Lãng lắc đầu. 

“Vậy ý cậu là?”, Kiếm Vương hỏi. 

“Đương nhiên là có chết cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của nhà họ Ứng rồi”, Ứng Phá Lãng mỉm cười. 

Kiếm Vương chau mày, hừ giọng lạnh lùng: “Chẳng qua là cậu ép tôi ra tay mà thôi”. 

“Ông cũng có thể đứng qua một bên xem kịch hay”, Ứng Phá Lãng nhún vai. 

Kiếm Vương không nói gì, chỉ liếc nhìn Ứng Phá Lãng, sau đó rút kiếm nhắm về phía trước. Ông ta biết nếu còn để Ứng Phá Lãng ra tay mà gã không đấu lại được thì thần y Lâm chắc chắn sẽ xử lý gã triệt để, khi đó thì ông ta phạm phải việc thất hứa với nhà họ Ứng. 

Thay vì như vậy thì chi bằng tự ông ta ra tay giải quyết người này. 

Chỉ có điều… 

Mới đi được vài bước, ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đột nhiên, ông ta đột ngột ý thức được điều gì đó bèn nhìn lên thanh kiếm của mình thì thấy có vài lỗ châm xuất hiện. Ông ta ngẩng đầu, nhìn Lâm Chính và tái mặt. 

“Kiếm Vương, chắc là ông không ra tay được nữa rồi”, Lâm Chính ghim châm bạc lên bàn tay bị gãy của mình, điềm đạm nói”. 

“Hả?” 

Ứng Phá Lãng nhìn Kiếm Vương. Mọi người cảm thấy hoang mang. 

Chỉ thấy Kiếm Vương cúi đầu một cách khó khăn. Ông ta phát hiện ra ở ngực của mình có ba cây kim. ba cây kim này khá mỏng, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy, thậm chí là còn không nhận ra được sự tồn tại của chúng. Ông ta nhìn ba cây kim bằng vẻ không dám tin, sắc mặt bỗng tối sầm lại. 

“Cậu phóng kim…từ khi nào vậy?”, ông ta nói giọng khàn khàn. 

“Vừa nãy thôi”, Lâm Chính nói. 

“Vừa nãy sao?”, Kiếm Vương lầm bầm. 

Ứng Phá Lãng giật mình, đột nhiên bừng tỉnh. 

“Hóa ra…hóa ra vừa nãy…anh cố tình đỡ Cách Sơn Đả Ngưu là vì điều này”, hắn bàng hoàng. 

“Chứ không anh tưởng tôi ngốc thật chắc?”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

“Hóa ra là vậy…” 

Kiếm Vương bật cười rồi chuyển thành phẫn nộ: “Hóa ra trước đó cậu chộp thanh kiếm của tôi không phải là để ngăn đòn tấn công mà là để ghim ba cây châm lên thân kiếm, mượn sức đập của Ứng Phá Lãng lên thanh kiếm khiến thanh kiếm đập vào người tôi. Hóa ra những hành động tưởng như ngu ngốc vừa rồi đều là thiết kế cho tôi, cả việc cậu đập vào người Ứng Phá Lãng…” 

Dứt lời, toàn bộ đám đông hóa đá. Kiếm Vương…lẽ nào đã bị thần y Lâm gài bẫy như thế? 

“Mục tiêu ban đầu của tôi là Ứng Phá Lãng, sử dụng Ứng Phá Lãng đánh ông chỉ làm để che mắt mà thôi. Giờ ông đã được xử lý xong thì tôi cũng có thể ra tay với gã được rồi”, Lâm Chính buông tay xuống, điềm đạm lên tiếng. 

Ứng Phá Lãng nghe thấy vậy thì tái mặt. 

Đám đông nín thở. Cảnh tượng kinh người đã xuất hiện. Lâm Chính lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong là một ít thuốc. Anh đắp lên ngón tay của mình. 

Một lúc sau, những cánh tay vốn bị gãy bỗng có thể cử động. 

“Cái…gì…” 

“Giờ bắt đầu tính sổ nào…” 

Lâm Chính nhìn chăm chăm Ứng Phá Lãng và sải bước đi tới

Bình luận

Truyện đang đọc