Bây giờ áp lực của Khai Mạc rất lớn.
Bạn bè xung quanh đều đến để giúp hắn tán đổ Tô Nhu, bây giờ chuyện không thành còn liên lụy bọn họ thua mất mấy chục triệu tệ, đương nhiên Khai Mạc không còn mặt mũi nào nữa.
Lần này tuyệt đối không thể thua!
“Xem ra mấy con ngựa này đều như nhau, tôi qua đó xem xem”, Lâm Chính liếc thấy ngựa được dẫn ra, bèn đi sang.
“Cậu chủ Khai, anh có chắc chắn không?”, cậu chủ Việt đi tới, căng thẳng hỏi.
“Yên tâm, lần này thắng chắc!”, Khai Mạc hạ giọng.
“Thật sao? Lần này mà thua, chúng tôi về nhà không tiện giải thích”, giọng nói của tên tóc xanh cũng có chút gượng gạo.
“Thế nào? Các anh không tin tôi?”, cậu chủ Khai nhíu mày.
“Không phải, cậu Khai, thực sự là các anh em không thua được nữa rồi”.
“Đừng lo, lần này thắng chắc”.
“Ồ? Cậu Khai có gì cách gì hay?”, mấy người con cháu nhà giàu ở xung quanh vội hỏi.
“Cách? Đối phó với tên vô dụng đó còn cần cách gì sao? Đây là địa bàn của tôi, tôi giở chút mánh khóe chẳng dễ hay sao? Đợi lát nữa xem anh ta chọn ngựa số mấy, bất kể anh ta chọn con nào, chỉ cần là ngựa mà anh ta nhắm trúng thì dù có là ngựa trời, hôm nay cũng phải chùn chân!”, Khai Mạc cười nhạt.
Bọn họ nghe vậy, hai mắt phát sáng.
Khai Mạc định giở thủ đoạn sao?
“Nên làm như vậy từ sớm!”, cậu chủ Việt nhổ nước bọt, nói.
“Bây giờ cũng không muộn, dù sao anh ta cũng còn ở đây, hôm nay anh ta mà không bị lột mất lớp da, mặt mũi của chúng ta phải để ở đâu?”, tên tóc xanh nheo mắt nói.
“Tôi chọn xong rồi!”.
Lúc này, Lâm Chính hô lên: “Tôi cược số hai!”.
Bọn họ đồng loạt nhìn sang con ngựa số hai.
Lúc này, mắt nhìn của Lâm Chính lại giống với bọn họ, con số hai đúng là ngựa tốt.
“Được, vậy tôi cược con số một”.
Khai Mạc nói, ngay sau đó âm thầm liếc về phía người cưỡi ngựa số hai.
Người cưỡi ngựa lặng lẽ gật đầu, sau đó trở mình lên ngựa.
Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, năm con ngựa lại chạy như bay.
Mọi người ngóng nhìn theo.
Trên mặt Khai Mạc không có biểu cảm gì.
Những người con cháu nhà giàu còn lại thì vô cùng hồi hộp.
Bởi vì ngựa số một có vẻ không chạy nhanh bằng ngựa số hai.
Dần dần, ngựa số một đã bị bỏ xa.
“Cậu Khai!”, đám người cậu chủ Việt sốt ruột.
“Yên tâm, không thua được”, Khai Mạc cười nhạt nói.
Nhìn dáng vẻ của Khai Mạc, bọn họ hơi an tâm được một chút.
Lúc này, điều bất thường đã xảy ra.
Người cưỡi trên con ngựa số hai đột nhiên lấy con dao không biết từ đâu ra, đâm mạnh vào lưng con ngựa số hai.
“Cái gì?”.
Tô Nhu sợ đến mức suýt la lên thất thanh.
Người xung quanh cũng bị kinh hoảng, sau đó ai nấy cười lớn.
Hóa ra cậu Khai muốn giết luôn con ngựa đó!
Mặc dù đó là hành vi gian lận, nhưng chỉ cần cậu Khai không chịu thừa nhận, vậy thì đây là hành vi cá nhân của người cưỡi ngựa số hai. Đến lúc đó, dù người cưỡi ngựa số hai phải gánh trách nhiệm gì cũng không liên quan đến cậu Khai, bọn họ chỉ cần chăm chăm vào thắng thua của cuộc đua thứ hai này thì sẽ không sao.
“Không có sai sót, không có sai sót! Ha ha ha…”, tên tóc xanh thấy cách này cực hay, liên tục vỗ tay cười lớn.
“Cậu Khai, làm tốt lắm!”, cậu chủ Việt cũng giơ ngón cái!
Bây giờ ngựa bị đâm một dao, đừng nói là chạy, nó sắp chết rồi! Một con ngựa sắp chết mà có thể chạy nổi sao?
Trận này thắng chắc!
Chỉ là…
Trong lúc mọi người đều cho rằng thắng thua đã rõ, cảnh tượng ở hiện trường dần dần khiến bọn họ cảm thấy chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Bởi vì… con ngựa số hai đang chạy như bay không hề vì nhát dao đó mà dừng lại, ngược lại… nó càng chạy nhanh hơn, hăng hái hơn, phẫn nộ hơn.
Vết thương trên lưng… hoàn toàn không khiến nó dừng lại.
Dường như nó không cảm giác được cơn đau ở lưng.
“Cái gì?”.
Khai Mạc lao lên mấy bước, trợn to mắt, không tin nổi nhìn cảnh đó.
“Chuyện… chuyện này là sao?”.
“Cậu Khai!”.
Những người khác cũng trợn tròn mắt, vội vàng nhìn về phía Khai Mạc.
“Đâm! Đâm mạnh vào cho tôi!”, cậu Khai điên cuồng hét thật to.
Cảnh tượng gây sốc như vậy hắn không thể chấp nhận nổi.
Nhưng… Dù vậy cũng vẫn vô dụng…
Người cưỡi con ngựa số hai đâm vào lưng ngựa như điên.
Phập! Phập! Phập! Phập…
Máu tuôn ra như suối, cho đến khi cơ thể của người cưỡi ngựa cũng bị nhuộm đỏ, hình ảnh vô cùng máu me đáng sợ.
Nhưng… dù là vậy, con ngựa đó vẫn không dừng lại, ngược lại càng chạy càng nhanh, vươn lên đầu, chạy qua vạch đích.