NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1624

Trương Tử Tường là người của đảo, từ nhỏ lớn lên ở đây. Hắn là người có uy lực khá cao trong đám đệ tử, thực lực cũng không phải hạng xoàng. Mặc dù không thể bằng Huyết Trường Phong nhưng so với các đệ tử khác thì cũng là một kẻ xuất chúng”.

Người như vậy mà bị Lâm Chính ném không khác gì bao cát, đến cả việc đáp trả cũng không có cơ hội. Mới có vài chiêu mà hắn đã bị đánh bị hoàn toàn, da thịt bấy nhấy, xương cẳng gãy hết, không biết sống chết thế nào thế kia…

Hơi bị quá đáng rồi đấy? Đám đông há mồm trợn mắt, nhìn Trương Tử Tường chìm nghỉm trong đống đổ nát. Nhất là các vị trưởng lão, họ đứng ngây ra như bị sét đánh. Nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì chắc là họ không dám tin.

“Tử Tường”, Ngũ trưởng lão hét lên, lập tức đạp chân bay về phía bức tường.

Ông ta thò tay vào hốc tường, lôi Trương Tử Tường ra.

Khi đặt Trương Tử Tường xuống, họ mới thấy mặt hắn không còn ra hình người nữa, xương gãy toàn thân, mũi cũng bị gãy, trông vô cùng thê thảm.

“Trương sư huynh”.

“Trưởng lão, Trương sư huynh thế nào rồi?”

“Sao lại thành ra thế này chứ?”

Đám đệ tử vây lấy, kinh hoàng nhìn Trương Tử Tường. Ngũ trưởng lão lập tức đưa tay ra kiểm tra hơi thở và nhịp tim của hắn. Sau đó ông ta thở phào: “May mà vẫn còn thở. Có lẽ không nguy hiểm tới tính mạng!”

“Vậy tốt quá rồi”.

Đám đông cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này có tiếng hét vang lên.

“Cẩn thận”.

Dứt lời, tất cả đệ tử xung quanh Trương Tử Tường đều giật mình. Họ đồng loạt quay đầu lại thì thấy một bóng hình đang lao tới, tông thẳng vào đám đông và đạp mạnh xuống người Trương Tử Tường.

Hự!

Âm thanh nặng nề lại vang lên. Trương Tử Tường bay bật ra, đập mạnh vào ngọn núi nhỏ gần đó.

Rầm. Cả ngọn núi rúng chuyển, rồi nổ tung.

Đất đá bay tứ tung. Trương Tử Tường lăn xuống cũng lớp đá vụn. Hắn không khác gì một đống bùn, miệng há hốc, mắt trợn ngược, tắt thở.

“Trương sư huynh!”, đám đông hét lên.

“Tử Tường”.

Ngũ trưởng lão lao tới ôm Trương Tử Tường. Nhưng lúc này khi kiểm tra thì tim hắn đã không còn đập nữa.

“Chết rồi! Tử Tường…chết rồi”, Ngũ trưởng lão hét lên.

Hiện trường bàng hoàng. Lần này đến cả đảo chủ cũng không nhịn được nữa phải đứng bật dậy. Tất cả đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính – người vừa kết liễu Trương Tử Tường. Họ thấy anh đứng điềm nhiên như không hề có chuyện gì.

Đám đông thất kinh. Đến cả Lương Huyền Mi cũng cảm thấy sợ hãi. Giết người trong chớp mắt. Cô ta nào ngờ người anh họ của mình lại khủng khiếp đến thế…

“Lâm Chính”, Ngũ trưởng lão tức giận chỉ về phía anh và gầm lên: “Câu…cậu dám giết Tử Tường! Cậu quá độc ác!”

“Độc ác sao? Không phải các người nói là nếu không đánh lại tôi thì chết cũng không quản à? Tại sao giờ lại nói là tôi á?”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

“Cậu…”, Ngũ trưởng lão mặt đỏ linh căng, nói không nên lời. Sắc mặt đám người Huyết Nham trông vô cùng khó coi. Họ siết chặt nắm đấm.

Bình luận

Truyện đang đọc