NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2248

Bọn họ luôn phải theo dõi tin tức nên biết. Tất cả những người ngồi đây đều là những khuôn mặt quen thuộc được lên tin quốc tế. Tất cả đều là những người nổi tiếng thế giới.

Thần y Lâm…đã mời được hết bọn họ như vậy sao? Thật quá long trọng. Bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng ngồi cùng nhau thế này. Đúng là khoảnh khắc lịch sử.

Bên trong chiếc xe đang đỗ bên đường là không khí chết chóc bao trùm. Nhậm Quy, ông cụ Vương đều phải há mồm trợn mắt. Còn trên mạng thì đã hoàn toàn bị nổ tung rồi. Vô số người ngồi trước màn hình đang hét lên.

Nào ai ngờ thần y Lâm lại có thể mời được hết những vị Phật Tổ có mặt như thế.

“Chào mừng các vị”, Lâm Chính mỉm cười, nhìn về phía người đàn ông kia: “Giờ anh còn nghi ngờ gì nữa không?”

Người đàn ông giật mình. Mặc dù hắn không quan tâm về giới y học nhưng cũng đã từng nhìn thấy vài khuôn mặt này trên màn hình.

“Cậu…tìm bọn họ tới làm gì? Còn định múa rìu qua mắt thợ à? Hừ, những người này có thể làm gì được chứ?”, người đàn ông mím môi, cãi cùn.

“Bọn họ có thể đại diện cho giới y học của một nửa thế giới đấy! Anh nói thử xem”, Lâm Chính thản nhiên nhìn người đàn ông.

Người đàn ông tưởng như sét đánh ngang tai.

Giới y học của một nửa thế giới…

Đùa sao?

Dù người đàn ông ngốc đến đâu thì cũng biết điều này có nghĩa là gì.

Những người đang có mặt không khỏi há hốc miệng.

Nhưng không ai phản bác!

Bởi vì với uy vọng của thần y Lâm… thì anh quả thực có thể làm được.

“Mỗi người bọn họ đều là chuyên gia y học cấp quốc gia của các nước, hôm nay tôi mời bọn họ đến chính là để theo dõi toàn bộ quá trình chẩn đoán của tôi. Nếu anh cảm thấy việc chẩn đoán của tôi có vấn đề? Không sao, anh có thể bảo bọn họ chẩn đoán lại. Nếu anh cảm thấy tôi không thể đại diện cho quyền uy, thì tôi nghĩ chắc là mỗi bác sĩ ở đây đều có thể đại diện chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.

Các phóng viên thì nghệt mặt ra, đầu óc ong lên, trở nên trống rỗng…

Ai mà ngờ được Chủ tịch Lâm còn có chiêu này chứ?

Hơn nữa… lại còn khoa trương như vậy.

“Chào anh, anh nói anh bị bệnh nhồi máu não, liệu có thể để tôi khám một chút không? Tôi nghĩ mình cũng có nghiên cứu rất nhiều về bệnh này”, đúng lúc này, phó hội trưởng Hiệp hội Y tế nước Mễ là Jesse lên tiếng.

Sắc mặt người đàn ông tái mét, toàn thân run rẩy, miệng há ra, nhưng không biết nên nói gì. Hắn bỗng quay phắt đi, ý đồ định bỏ chạy.

Nhưng Mã Hải ở phía sau nhanh tay nhanh mắt, gọi người giữ hắn lại.

“Các… các ông làm gì vậy?”, người đàn ông kia vội quát.

“Nếu cậu đã có bệnh, thì tại sao không mau chữa trị, mà lại còn bỏ trốn?”, Mã Hải lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc