NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3084

Hai cô gái càng kêu to hơn.

“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy kỳ lạ.

“Lẽ nào hai cô nhóc đó lại có liên quan tới thần y Lâm?”, ông ta hỏi.

“Không có liên quan gì hết”.

“Vậy tại sao thần y Lâm lại cứu họ?”

“Tôi vui thì cứu, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Công Tôn Đại Hoàng chau mày, không nói gì.Hứa Tình và Trương Nhã cũng kịp phản ứng. Họ vội chạy về phía Lâm Chính.

“Thần y Lâm, cứu chúng tôi với”.

“Xin hãy cứu chúng tôi”.

Hai cô gái run rẩy.

“Hai người tới từ đâu thì về đó đi. Chỗ này không hợp với hai cô. Mau đi đi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại. Hai cô gái gật đầu, quay người định rời đi. Công Tôn Đại Hoàng chỉ mỉm cười, không hề ngăn lại.

Đám chó mèo này đâu phải là thứ để ông ta quan tâm. Trọng tâm của ông ta chính là thần y Lâm mà. Sự việc tới nước này, dù không quá thuận lợi nhưng cũng không quá tệ như dự tính.

“Được rồi, chúng ta cũng nên dứt điểm thôi”, Lâm Chính hô lên và lao về phía Công Tôn Đại Hoàng. Thế nhưng ông ta không chịu giao đấu với Lâm Chính mà ngược lại lùi về sau.

“Định trốn à? Trốn được không?”, Lâm Chính hừ giọng và vung tay.

Vụt! Vụt…Một lượng lớn châm bạc như hoa lê phóng ra từ tay của anh, hóa thành một mạng lưới trùm về phía Công Tôn Đại Hoàng.

Châm bạc lấp lánh giữa không gian ảm đạm giống như một cơn mưa sao…Công Tôn Đại Hoàng tiếp tục lùi về sau, định núp sau một cái cây thế nhưng đám châm vẫn xuyên qua được cả gốc cây to tướng. Trong lúc cấp bách, ông ta vội lao người núp sau một tảng đá.

Bụp! Bụp! Đá cũng bị đâm xuyên. Thế nhưng tốc độ của đám châm bạc cũng giảm đi nhiều do gặp phải chướng ngại vật. Và như vậy thì uy lực cũng không còn là bao.

Công Tôn Đại Hoàng dồn nội lực.

Rào…rào! Đám châm bạc bị đánh rơi.

Khi ông ta vừa chặn được chúng lại thì…Lâm Chính đã áp sát ông ta, bổ cánh tay xuống.

“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì vùng đầu đã lĩnh trọn cú đấm.

Bụp! Âm thanh kinh thiên động đại vang lên. Mặt đất rúng chuyển…

Đầu của Công Tôn Đại Hoàng bị đánh lún xuống đất.

Đầu ông ta vùi sâu trong đất, toàn thân chi chít vết thương, làn da cũng nứt ra như mạng nhện, nhìn vô cùng đáng sợ.

Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, run lẩy bẩy.

Tất cả bọn họ đều hiểu rõ nắm đấm của Lâm Chính có uy lực đến mức nào.

Chỉ e là một ngọn núi cũng có thể bị Lâm Chính đánh xuyên qua, chứ đừng nói là đầu người.

Nhưng Lâm Chính biết, nắm đấm này vẫn chưa thể khiến Công Tôn Đại Hoàng chết được.

Anh lại giơ cánh tay lên, đấm thêm một quyền vào đầu ông ta.

Không đánh nó nát bét thì anh quyết không thôi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc