NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Người nhà họ Tô trở nên hoang mang. Bọn họ đã không còn quen biết thằng rể này nữa rồi. 

Luật sư số một của Giang Thành, rất nhiều ông chủ ở đây cùng muốn mua tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô. 

Những chuyện này…sao có thể có liên quan tới Lâm Chính được chứ… 

Đám đông tưởng chừng đang nằm mơ. Bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng. 

Cuối cùng Tô Mỹ Tâm không nhịn được nữa. 

“Lâm Chính, cậu không thể làm như vậy được. Tha cho bọn tôi đi". 

Cô ta gào lên rồi lao tới ôm chân Lâm Chính. 

“Nửa tiếng trước, tôi đến ngồi còn không có tư cách, giờ lại cầu xin tôi thế này không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. 

Tô Mỹ Tâm tái mặt. 

“Lâm Chính, cậu định làm vậy với nhà họ Tô chúng tôi thật sao?”, bà cụ Tô run rẩy nhìn anh bằng đôi mắt đục ngàu: “Dù thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà mà…hà tất chứ? Lẽ nào cậu không thể nghĩ tới chút tình cảm giữa chúng ta trước đó sao?” 

“Vậy vừa rồi các người có coi tôi là người trong nhà không? Có coi tôi là con cháu không? Bà hại con ruột của mình, khiến cả nửa đồi sau con bà gần như phải ngồi tù, cháu bà tới đây cầu xin, xin bà giơ cao đánh khẽ thì đổi lại được ngay một phát tát của bà. Khi đó sao bà không coi chúng tôi là người một nhà thế?”, Lâm Chính gằn giọng. 

Bà cụ Tô á khẩu. Lâm Chính không phải người nhà họ Tô. 

Ở nhà họ Tô ba năm, anh luôn sống trong sự chế nhạo của người khác. Đối với cái gia đình này anh chẳng có tình cảm gì, anh cũng chẳng thèm quan tâm tới họ. 

Người nhà họ Tô biết Lâm Chính sẽ không tha cho họ dễ dàng như vậy. 

Nhà họ Tô xong đời rồi. Xong thật rồi!Tất cả đã kết thúc. 

“Giao Tô Bắc và Tô Cối cho cảnh sát đi”, Lâm Chính phát tay. 

“Vâng, cậu Lâm”, mấy ông chủ gật đầu, lôi Tô Bắc và Tô Cối đang ngồi mềm nhũn trên ghế đi. 

“Đi theo chúng tôi, tự thú còn được hưởng khoan hồng”. 

“Không! Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn! Bà nội, cứu cháu, cứu cháu với!”, Tô Trương bừng tỉnh, gào thét ghê người. 

“Bà ơi”. 

“Mẹ, cứu con” 

“Mẹ, giờ phải làm sao? Mẹ không thể thấy chết mà không cứu mà". 

Cả nhà họ Tô đều nhìn về phía bà cụ Tô. Giờ đây bà ta chính là hi vọng duy nhất của bọn họ. 

Bà cụ Tô lạnh mặt, không biết là đang có cảm xúc gì. Đột nhiên bà ta nghiến răng, ngẩng đầu: “Lâm Chính, chúng ta giao dịch thì thế nào?” 

“Giao dịch gì vậy?”, Lâm Chính chau mày. 

“Cậu tha cho nhà họ Tô chúng tôi và hỗ trợ chúng tôi một khoản tiền thì tôi sẽ không sống chết với cậu nữa”, bà cụ Tô để lộ vẻ kiên quyết. 

“Sống chết với tôi sao?” 

Lâm Chính cười lạnh lùng và lắc đầu: “Đâu phải sống chết mà là thả hổ về rừng thì có. Tôi tha cho các người, cho các người tiền, các người lại sống lại thôi. Khi đó chẳng phải lại muốn đối đầu với tôi sao? Vậy thì những gì tôi làm hôm nay là công cốc à? Các người coi tôi là đồ ngốc chắc?” 

“Cậu không có lựa chọn nào khác đâu! Lâm Chính, mặc dù nhà họ Tô chỉ là gia tộc hạng hai ở Giang Thành nhưng chúng tôi đã sống ở đây nhiều năm như vậy nên cũng có chỗ đứng. Nếu cậu ép quá, thì dù thế lực đứng sau cậu là ai tôi cũng sẽ quyết sống chết tới cùng. Tôi đảm bảo đấy”. 

“Ồ!”, Lâm Chính hơi bất ngờ. 

Mặc dù bà cụ Tô có tầm nhìn hạn hẹp, luôn mưu đồ để đạt được lợi ích nhưng những năm bà ta qua quản lý nhà họ Tô cũng rất tốt, luôn khiến nhà họ Tô phát triển một cách ổn định. 

Bà ta đã nói tới nước này thì chắc chắn là sẽ còn chiêu để đối phó. Thế nên dù thế nào cũng không thể từ bỏ được. 

Lâm Chính thì cũng chẳng sợ ai. 

“Cậu Lâm, giờ cậu định thế nào?”, ông chủ Tiền đứng bên cạnh hỏi nhỏ. 

“Tiếp tục”, Lâm Chính lạnh lùng. 

Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh từ ngoài cửa vọng vào. 

“Tôi thấy hay là cậu suy nghĩ thêm, dù sao thì ở Giang Thành này cậu cũng không thể một tay che trời được. Liệu cơm gắp mắm thôi”. 

Tất cả đều quay lại nhìn thì thấy một đám người bước vào. 

Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường màu nâu. Người này cầm hai quả cầu thái cực trong tay, vừa đi vừa xoay hai quả cầu, cả người toát lên khí chất thâm sâu khó lường. 

“Liễu nhị gia”, đám đông đồng loạt thất kinh. 

“Nhị gia, sao ông lại tới rồi?” 

“Liễu nhị gia, đã lâu không gặp”. 

“Chào nhị gia”. 

Đám ông chủ đồng loạt chào hỏi. Thế nhưng Liễu nhị gia chẳng thèm quan tâm, cứ thế đi tới trước mặt bà cụ Tô.

Bình luận

Truyện đang đọc