"Vớ vẩn!
"Ngông cuồng!"
"Thằng nhãi dám đứng ở đây nói lời ngông cuồng!"
"Cậu biết cậu đang đối mặt với ai không! Đây chính là Sùng Tông Giáo, chỉ cần mỗi người nhổ một cái là cậu cũng có thể chết chìm trong chỗ nước miếng này! Cậu có tư cách đứng đây nói vậy sao?"
"Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Vô cùng ngông cuồng!"
…
Quan khách cười khẩy, có người buông lời chửi mắng.
Mấy tên trưởng lão của Sùng Tông Giáo lắc đầu liên tục, trong mắt hiện rõ sự tức giận và khinh thường.
"Tiền bối Dược Vương, tôi tôn trọng bà, nhưng tôi không hy vọng bà xen vào chuyện của Sùng Tông Giáo bọn tôi, tôi biết bà quý trọng người tài, không thể không nói Thần y Lâm này đúng là nhân tài, nhưng chuyện đã đến nước này, bà cũng nhìn thấy rồi đó, người này sỉ nhục Sùng Tông Giáo của tôi, không coi tôi ra gì, nếu như hôm nay tôi không xử lý hắn, chuyện này mà truyền ra, Sùng Tông Giáo sẽ mất chỗ đứng của mình! Văn Mạt Tâm tôi sẽ làm mất hết mặt mũi của tổ tông mất!"
Văn Mạt Tâm mặt lạnh như tiền nói, sau đó huơ tay: "Đánh gãy chân tên này, nể mặt mặt tiền bối Dược Vương, không phế hắn!"
"Tuân mệnh!
Mọi người đáp, sau đó xông thẳng đến chỗ Lâm Chính.
"Dừng tay!"
Liễu Như Thi cuống cuồng hét lên.
Nhưng lời nói của cô ấy thì có bao nhiêu sức nặng chứ?
Người của Sùng Tông Giáo đã sớm không nhịn nổi sự kiêu ngạo của Lâm Chính rồi.
Nhưng Lâm Chính lúc này cũng không nhịn nổi nữa.
Nhìn nắm đấm đang lao về phía anh, nắm đấm to lớn mang theo cuồng phong, vô cùng kinh khủng! Nhưng Lâm Chính lật tay tung chưởng mang theo gió, đập mạnh vào nắm đấm.
Rắc!
Quyền chưởng va chạm trong nháy mắt, tiếng xương vỡ vang lên.
Sau khi đệ tử kia tung nắm đấm, tiếng kêu thê thảm vang lên.
"Á…"
Tiếng kêu điếc tai, nhưng tiếng kêu vang lên chưa được bao lâu, Lâm Chính lại tung cước vào bụng hắn.
Bốp!
Người đó bay ra, đập xuống đất, đầu chảy máu, ngất đi.
Mọi người đều kinh ngạc.
Nhưng xung quanh Lâm Chính có mấy chục đệ tử bao vây, một người ngã xuống thì thay đổi được gì?
Nhưng lần này, Lâm Chính không ngồi yên chờ chết, hai chân nhún xuống, hóa ra thành tàn ảnh chủ động tấn công mấy đệ tử.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước giao đấu với mấy kẻ học võ, hai chưởng nhanh như múa, đánh vào người xung quanh.
Mỗi chưởng nhẹ tựa bông, nhưng thực tế khi nện trên người lại nặng tựa ngàn cân, hầu như ai trúng đón đều ngã hộc máu tại chỗ, hoặc bay thẳng ra ngoài. Người thì hôn mê, người lại ngã xuống đất rên rỉ.
Không quá nửa phút sau, mấy chục đệ tử của Sùng Tông Giáo đã bị Lâm Chính xử lý.
Mấy vị khách kinh ngạc vô cùng.
Văn Hải cũng khiếp sợ.
Văn Mạt Tâm nhíu mày.
"Ồ?", Ứng Phá Lãng kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Không ngờ thần y Lâm của Giang Thành đánh giỏi như vậy"
Lâm Chính không nói gì chỉ cuộn tròn nắm đấm đi đến chỗ Ứng Phá Lãng.
"Dừng tay cho tôi!"
Một vị trưởng lão của Sùng Tông Giáo hét lên, nháy mắt tóm lấy vai Lâm Chính, muốn dùng sức kéo anh lại.
Tuy nhiên ngay giâu sau, Lâm Chính lật tức tóm lấy tay ông ta, tiếp tục dùng sức.
Rắc!
"Á…", trưởng lão đó kêu lên thảm thiết, vừa nhìn ngón tay mình liền phát hiện ra đã bị Lâm Chính bẻ gãy.
"Đồ khốn"
"Mau thả tay ra cho tao!"
Hai vị trưởng lão xông tới từ hai bên.
Tốc độ của họ vô cùng nhanh, như gió lốc lao đến Lâm Chính, một người công một người thủ, một người điểm huyệt chặn đường thoát của Lâm Chính.
Cùng lúc đó, trưởng lão bị gãy xương ngón tay cũng giơ bàn tay còn lại lên, hung hăng đập vào đầu Lâm Chính.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có vẻ như họ không định cho Lâm Chính bất kỳ cơ hội nào.
Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, họ nhìn chăm chú cảnh này.
Lâm Chính không thoát được rồi.
Đòn tấn công của ba vị trưởng lão không hề tầm thường! Chiêu này mà trúng thì chắc chắn bị thương nặng!
Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Nhưng…
Khi đòn tấn công của ba người ập đến, Lâm Chính đột nhiên mặc kệ đòn tấn công hai bên của hai vị trưởng lão, lật tay tóm vào cổ tay của vị trưởng lão đó, sau đó đột nhiên bẻ.
Trưởng lão tròng mắt mở to, ông ta hét lớn: "Á!"
"Gì vậy?"
Hai trưởng lão kia sững sờ.
Nhưng sức lực trong tay họ không dừng lại, mà vẫn đập mạnh lên người Lâm Chính.
Bốp!
Bốp!
Tiếng động vang lên!
Nắm đấm nặng nề dường như có thể đánh gãy xương, ngón tay nhắm chuẩn tử huyệt của Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính chẳng bị sao cả, ngược lại còn tiếp tục tấn công trưởng lão kia.
Hai tay ông ta đều gãy không thể phản kháng lại.
Lâm Chính giơ tay đập vào đầu ông ta.
Bốp!
Trưởng lão kia bay 180 độ trong không trung, sau đó ngã xuống đất, cả người be bét máu, đột nhiên nôn ra hai ngụm máu sủi bọt, sau đó liền bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng có người không chịu nổi kêu lên.
"Giết người rồi! Giết người rồi!"
Văn Mạt Tâm mặt mày âm trầm.
"Ngũ trưởng lão!"
Mấy tên trưởng lão kêu lên.
Ngũ trưởng lão kia không còn biết gì nữa rồi.
"Khốn nạn!"
"Nếu mày đã ra tay thì đừng trách bọn tao!"
Đám trưởng lão vô cùng tức giận, lúc này cũng không cần nương tay nữa, toàn bộ đều xông lên, giết Lâm Chính.
Sát ý tăng mạnh.
Nhiệt độ bốn phía dường như giảm đi vài độ.
Liễu Như Thi mặt tái nhợt, sững sờ nhìn cảnh này, cuối cùng cô ấy không nhịn được đột nhiên người lao đến chỗ bà lão.
"Bà nội, xin bà hãy ra mặt cứu thần y Lâm!", cô ấy nghiến răng kiên định nói.
"Như Thi à… bà nội không thể làm gì được nữa rồi!", Dược Vương thở dài đáp.
Liễu Như Thi không nói gì, chỉ có thể xoay người nhìn Lâm Chính.
Cô ấy biết Lâm Chính rất mạnh, nhưng dù mạnh vậy thì cũng sao có thể đối đầu với cả Sùng Tông Giáo được?
Đây đúng là lấy trứng chọi đá mà!
Nhưng… khi cô ấy nhìn Lâm Chính, khuôn mặt nhỏ không kìm được cứng đờ.
Cảnh tượng trước mặt…. khiến cô ấy không thể tin nổi…
"Đây… đây là?"