NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Tô Nhu sắp ngất đến nơi rồi. 

Bây giờ đã là lúc nào mà còn chém gió? 

Cô trừng mắt lườm Lâm Chính, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm anh Báo ở trước mặt, bàn tay lén lút thò vào túi xách, muốn lấy điện thoại báo cảnh sát. 

Nhưng hành động này đã bị anh Báo phát hiện ngay lập tức. 

"Con khốn! Muốn báo cảnh sát à? Để xem tay mày nhanh hay dao của tao nhanh?", anh Báo nhổ một bãi nước bọt, tức tối chửi. 

Bàn tay Tô Nhu cứng đờ, sợ đến mức rụt cổ lại: "Các anh… muốn làm gì?". 

"Xem ra thằng Ngưu chẳng được tích sự gì, ở trong đó không tiếp đãi bọn mày tử tế. Nhưng không sao, tao sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời", anh Báo mặt không cảm xúc nói: "Lên, chặt đứt tay chân thằng này cho tao, mẹ tao đã dặn thế, còn con này… đưa về phòng làm việc của tao, chờ mẹ tao đến sẽ rạch mặt cô ta". 

"Vâng, anh Báo!". 

Đám đàn em xung quanh đồng thanh hô lên, lao về phía Tô Nhu và Lâm Chính. 

"A…" 

Tô Nhu sợ đến mức hét lên, nhắm tịt mắt lại. 

Lâm Chính kéo tay cô, không có hành động gì. 

Nhưng đúng lúc này, mười mấy chiếc xe thương vụ Mercedes đỗ ở ven đường đồng loạt mở cửa. 

Một đám đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen xông từ trên xe xuống. 

Bọn họ nhanh chóng bao vây anh Báo, số người đông gấp mấy lần người của hắn, hiện trường vốn có chút quạnh quẽ bỗng chốc chật kín bởi những người đến bất ngờ này. 

Đám người anh Báo sửng sốt. 

"Các anh là người của bên nào vậy?", anh Báo sắc mặt khó coi hỏi. 

Nhưng đáp lại hắn lại là tiếng "ra tay" vang lên từ chiếc xe bên cạnh. 

Nhất thời, những người đàn ông mặc áo ba lỗ này rút gậy sắt ra, điên cuồng đánh đập đám anh Báo. 

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! 

"A…" 

Người của anh Báo không kịp trở tay, bị đánh cho sứt đầu mẻ trán, kêu la oai oái, ôm đầu chạy loạn. 

Có người muốn đánh lại, nhưng đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa quá bất ngờ, mấy tên rút dao ra lập tức bị đánh cho nằm bẹp dưới đất, không nể mặt chút nào. 

Một lát sau, người của anh Báo đã nằm đầy đất. 

Anh Báo sững sờ. 

Lúc hắn hoàn hồn, thì đám người này đã vây chặt hắn. 

"Các anh là ai? Người anh em! Có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?", anh Báo túa mồ hôi lạnh, vội vàng hét về phía chiếc Mercedes kia. 

Nhưng chiếc Mercedes không có bất cứ câu trả lời nào. 

Những người đang bao vây anh Báo cũng không chần chừ chút nào, giơ gậy sắt lên đập xuống. 

Dù sao anh Báo cũng là một kẻ có số má, phản ứng cực nhanh, vội vàng nhảy lùi lại, xô ngã một người, rồi định bỏ chạy. 

Tuy sau lưng bị trúng mấy gậy, đau điếng người, nhưng hắn vẫn không dừng lại. 

Khi hắn sắp thoát khỏi vòng vây, trên đường lại có thêm mấy chiếc xe Mercedes lái tới, lại thêm người xông từ trên xe xuống. 

Anh Báo tái mặt. 

Mẹ kiếp, rốt cuộc hắn đã chọc vào ai vậy? Ít nhất cũng phải điều động hai ba trăm người bao vây chặn đường hắn. 

Trong lòng anh Báo kinh hãi, cũng biết mình không thể thoát khỏi vòng vây này. 

Vẻ mặt hắn dữ tợn, thầm hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm vào chiếc Mercedes phát ra tiếng nói khi nãy, sau đó nhảy lên, xông về phía đó. 

Tài xế cả kinh, vội vàng khóa cửa xe lại. 

Nhưng anh Báo đã nhặt một hòn đá dưới đất lên, dùng hết sức nện vào cửa xe. 

Choang! 

Sức mạnh to lớn khiến hòn đá nứt làm mấy mảnh, nhưng cửa thủy tinh cũng bị vỡ. 

Anh Báo không quan tâm đến việc thủy tinh vẫn chưa rụng hết, thò tay vào trong cố mở khóa, sau đó nhanh chóng mở cửa hàng ghế sau ra, định dí dao vào để bắt "đại ca" bên trong làm con tin. 

Nhưng giây phút cửa xe bật mở, anh Báo sửng sốt. 

Hắn ngây người nhìn người ngồi trong xe, cả người run rẩy, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được. 

"Chú… chú Thiên?", anh Báo kêu lên. 

"A Báo à, từ bỏ đi…", Từ Thiên ngồi ở trong xe khàn giọng nói. 

"Tại sao? Chẳng… chẳng phải chú đang ở Nam Thành sao? Hơn nữa tôi với chú không thù không oán, tại sao chú lại đuổi cùng giết tận tôi như vậy?", Báo gia gần như suy sụp, cầm dao đâm điên cuồng vào cửa xe Mercedes. 

Hắn rất muốn đâm con dao này vào tim của người kia, nhưng hắn biết mình không làm được, cũng không thể làm. 

Từ Thiên yên lặng dõi mắt về phía trước, để mặc anh Báo phát tiết. 

Chờ hắn đâm xong mười mấy nhát dao liên tiếp, ông ta mới thản nhiên nói. 

"Để được sống". 

Ba chữ này dường như đã cắt đứt cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh Báo, con dao trên tay hắn rơi xuống, hắn ngồi phịch xuống, khóc nấc lên. 

Những người phía sau đuổi tới, vây lấy hắn ta, điên cuồng vung gậy lên. 

Anh Báo lập tức gục xuống, nhưng không dám phản kháng. 

"Để lại mấy người xử lý con chó đấy và mẹ cậu ta". 

Từ Thiên lướt mắt nhìn anh Báo đã gãy hết tay chân, sống dở chết dở nằm dưới đất, rồi lại nhìn Lâm Chính ở bên kia, khẽ gật đầu, sau đó đóng cửa xe đã thủng lỗ chỗ, rời đi ngay lập tức. 

Những người đàn ông mặc ba lỗ đen cũng lục tục rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc