NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Người Nam Phái chạy loạn giống như ruồi không đầu. 

Cả hiện trường không ngừng sôi sục, vô cùng hỗn loạn. 

Lúc này, Lâm Chính cũng đã di chuyển. 

Anh nắm lấy châm bạc trên mặt đất phóng về phía đám người. 

Vù vù vù vù… 

Châm bạc như sao trời, như thiên nữ rải hoa, rực rỡ duy mỹ. 

Gần như không ai có thể ngăn chặn được châm bạc của anh. 

Khi cánh tay trúng phải châm bạc, những người đó cũng không thể chạy trốn được nữa. 

Bọn họ chỉ đành thẫn thờ ngồi dưới đất, chỉ có hai tay khẽ run run, giống như mất đi linh hồn. 

Trúng phải Phần Tịch, cuộc đời của bọn họ có thể nói là bị hủy hoại hoàn toàn. 

Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc ở bên này nhìn mà ngơ ngác, hai người nói không nên lời. 

“Sau ngày hôm nay, giới Đông y của Hoa Quốc… e rằng sẽ rất chấn động”, Liễu Như Thi lộ ra nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói. 

“Người này điên rồi! Cậu ta chắc chắn là một tên điên! Chắc chắn là vậy!”, Nam Hành ở bên cạnh run rẩy nói. 

“A!”. 

Lúc này, tiếng la hét thảm thiết vang lên. 

Bác sĩ thiên tài Uông Canh tàn phế! 

Sau đó là Phùng Hiểu Hoành, Diêm Tiểu Nguyệt… 

Tất cả bác sĩ thiên tài đều không thoát khỏi kết cục bị tàn phế. 

Các thành viên bình thường của Nam Phái lại càng không cần phải nói nhiều, tốc độ Lâm Chính cực kỳ nhanh, đuổi thẳng ra ngoài, châm kim khiến bọn họ tàn phế. Chỉ trong chớp mắt, cả Nam Phái đã không còn âm thanh. 

Khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng Lâm Chính cũng dừng lại. 

Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc cũng đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Lâm Chính đang đứng yên tĩnh trên đường phố không xa, lặng lẽ nhìn các thành viên của Nam Phái. 

Anh đã hủy diệt toàn bộ Nam Phái! 

Dù là người đã đắc tội với anh, hay là những người vô tội! 

Tất cả anh đều không tha! 

Tần Bách Tùng ngẩn ngơ, trong lòng vô cùng chấn động. 

Ông ta không hiểu vì sao Lâm Chính lại làm như vậy. 

Theo ông ta thấy, dù sao những người này cũng là bác sĩ cứu chữa người bệnh. 

Hành động của Lâm Chính không chỉ đơn giản là trả thù nữa… 

“Cậu sẽ gặp báo ứng, cậu nhất định sẽ gặp báo ứng!”, Hùng Trưởng Bạch run rẩy cả người, kích động chỉ vào Lâm Chính hét lên. 

“Cậu phế bao nhiêu người như vậy, thế lực đằng sau bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà trả thù cậu. Thần y Lâm, dù cậu là ai, dù thế lực sau lưng cậu có thế nào, cậu cũng sẽ bị bọn họ hủy diệt, bị bọn họ đánh cho ra bã, chết một cách triệt để!”. 

Tiếng gào thét lại vang lên lần nữa. 

Đến từ đám người Trương Tiểu Yến và Bích Nhàn,… 

Lâm Chính đã hoàn toàn hủy hoại tương lai của bọn họ, hủy hoại toàn bộ Nam Phái, hủy hoại vô số tâm huyết của bọn họ. 

Nhưng… Lâm Chính lại phớt lờ những lời ác độc của bọn họ, nhắm mắt làm ngơ. 

“Thầy!”. 

Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc bước nhanh tới. 

Ánh mắt hai người đều vô cùng lo lắng. 

Bọn họ tin rằng cuộc đời này của Lâm Chính e là sẽ không bình yên nữa. 

Nam Phái liên quan đến quá nhiều thứ, Lâm Chính có suy nghĩ tới làm sao đối mặt với sự trả thù của các thế lực đằng sau Nam Phái hay chưa? 

Tần Bách Tùng thở dài, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ kế sách. 

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng. 

“Các người thật sự nghĩ như vậy sao? Các người thật sự cho rằng thế lực đằng sau các người sẽ ra tay với tôi để trút giận cho các người sao?”. 

Lời này vừa dứt, mọi người đều im lặng. 

“Cậu có ý gì?”, Hùng Trưởng Bạch tức giận hỏi. 

“Tôi có thể nói cho các người biết, thế lực đằng sau các người không những sẽ không ra mặt vì các người, mà thậm chí còn bảo các người đến cầu xin tôi, dập đầu xin lỗi tôi, đền bù tội lỗi đã gây ra cho tôi! Còn các người… cũng sẽ phải làm theo!”, Lâm Chính nói. 

Chuyện này hoang đường đến mức nào? 

Bây giờ bọn họ chỉ muốn băm vằm Lâm Chính ra thành trăm nghìn mảnh, ăn tươi nuốt sống anh, uống máu anh, bẻ gãy xương anh. 

Dập đầu xin lỗi? Cầu xin đền bù? 

Đấy không phải nằm mơ giữa ban ngày hay sao? 

“Cậu cứ nằm mơ đi”. 

“Tôi chỉ muốn giết cả nhà cậu!”. 

“Đầu óc cậu chứa bã đậu à?”. 

“Nếu tôi dập đầu xin lỗi cậu, tôi sẽ biểu diễn trồng cây chuối đi đại tiện cho cậu!”. 

Tiếng chửi mắng tức giận vang lên không ngớt. 

Lâm Chính bỗng chốc chìm trong tiếng chửi rủa. 

Giờ phút này, đừng nói là những người như họ, ngay cả Tần Bách Tùng, Hồng Gia Lạc cũng cảm thấy quá hoang đường. 

Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lại lên tiếng. 

“Nếu tôi nói tôi có thể chữa khỏi Phần Tịch thì sao?”. 

Dứt lời, hiện trường sôi sục lập tức không còn âm thanh. 

Bọn họ mở to mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính. 

“Cậu… Cậu nói gì?”. 

“Cậu có thể chữa khỏi Phần Tịch?”. 

“Chuyện này… không thể nào! Ngày cả Phó viện trưởng Long Thủ cũng không thể chữa khỏi Phần Tịch, cậu dựa vào đâu mà chữa được Phần Tịch?”. 

Các thành viên của Nam Phái run giọng hét lên. 

“Thế nên Long Thủ không có bản lĩnh, thua dưới tay tôi. Chuyện ông ta không làm được, chưa chắc tôi đã không thể làm được!”, Lâm Chính nói. 

Mọi người nghe vậy lập tức sững sờ. 

Phải… Y thuật của Long Thủ hình như không bằng Lâm Chính thật, nếu không thì sao lại thua anh ta? 

Chuyện mà Long Thủ không làm được chưa chắc anh ta cũng không làm được… 

“Vậy… Vậy cậu chữa trị như thế nào?”, có người vội tiến tới hỏi. 

“Chuyện này có thể nói bậy được sao?”. 

“Cậu lừa chúng tôi thì sao?”. 

“Tôi không cần thiết phải chứng minh với các người, các người có thể đi tìm cách khác giải được Phần Tịch. Các người có thể đi tìm Bắc Phái, Cổ Phái, Ẩn Phái xin chữa trị. Nhưng tôi nghĩ, trên thế giới này trừ tôi ra, có lẽ không còn ai có thể chữa trị cho các người”.

Bình luận

Truyện đang đọc