NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1949

Hội trưởng Ngô nhìn chăm chăm Trương Tử Nhã, lạnh lùng nói: “Cô phải đi, nếu không thì đừng ở lại hiệp hội nữa!”

“Cái gì?”, Trịnh Tử Nhã nghe như sét đánh ngang tai, cô ta đứng ngây người.

“Chuyện này không có gì phải bàn bạc thêm nữa. Nó vốn là họa cô gây ra. Chiều nay, tôi hi vọng cô có thể xuất hiện ở bệnh viện. Cô tự làm đi”, hội trưởng lạnh lùng phất tay và quay người rời đi.

Đám đông nhìn Trịnh Tử Nha bằng vẻ kỳ dị. Cô ta đứng ngây ra một hồi lâu mới hoàn hồn.

Xin lỗi sao? Cô ta là ai chứ? Chẳng lẽ lại phải cúi đầu trước một con nhóc? Vậy thì cô ta khác gì bị cả Yên Kinh cười vào mặt và chẳng còn chút uy tín nào ở hiệp hội? Cô ta không thể chấp nhận điều đó được.

“Sắp xếp cho tôi một chiếc xe”, Trịnh Tử Nhã nói.

“Vâng, cô tới bệnh viện phải không?”

“Bệnh viện? Không! Tôi muốn về nhà trước!”, Trịnh Tử Nhã hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra và bấm số.

Cô ta nhìn chăm chăm vào màn hình…

Lâm Chính tới bệnh viện thăm Lương Huyền Mi. Có không ít chuyên gia đã có mặt để chữa trị cho Huyền Mi.

Hơn nữa trong bệnh viện Yên Kinh cũng có vài chủ nhiệm khoa là học viên của Huyền Y Phái. Mỗi năm họ đều tới học viện học tập. Sau khi biết chuyện này thì họ đều tới tiến hành trợ giúp. Dưới sự giúp đỡ của các bác sĩ và hộ lý, Lương Huyền Mi ít nhiều cũng đã hồi phục được ý thức.

Lâm Chính đưa Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cho các bác sĩ, sau khi bôi cao lên thì tốc độ hồi phục của ở tứ chi của Lương Huyền Mi diễn ra nhanh hơn bao giờ hết. Điều này khiến đám đông cảm thấy thật kỳ diệu.

Bên trong phòng bệnh. Lâm Chính bước tới, cầm tay cô gái và ấn nhẹ. Một luồng khí nóng từ bàn tay của Lâm Chính truyền tới. Lương Huyền Mi khẽ động đậy hai mắt, có vẻ đang cảm thấy dễ chịu.

“Xin lỗi Huyền Mi, đều là do anh không tốt, không bảo vệ em kịp thời”, Lâm Chính khẽ nói.

Lương Huyền Mi lắc đầu nói giọng yếu ớt: “Anh…anh đừng nói vậy, thực ra là do em tự gây ra. Em không ngờ người của hiệp hội lại tham lam như vậy…hơn nữa còn vô pháp vô thiên…Anh! Em xin lỗi đã để cho anh phải lo lắng…”

“Sau này đừng ngốc như vậy nữa. Với những chuyện như vậy thì để anh đi”, Lâm Chính nói.

Lương Huyền Mi không nói gì, chỉ nhắm mắt như đang hưởng thụ. Đúng lúc này, cô bỗng cảm nhận được điều gì đó bèn nhìn xuống tay của Lâm Chính.

Trên mu bàn tay của anh có dính máu. Dù rất ít nhưng cô ta cũng đã nhìn thấy. Đây có lẽ không phải là máu của Lâm Chính nhưng cũng đủ để nói lên một điều.

“Anh…anh đã tới hiệp hội võ thuật”, Lương Huyền Mi nói giọng yếu ớt.

“Đi có chút thôi, hỏi thăm tình hình. Mọi thứ không sao nữa rồi”, Lâm Chính mỉm cười.

Đi chút thôi sao? Lương Huyền Mi thở dài: “Mong là không có chuyện gì, người của hiệp hội…không dễ thuần phục như vậy đâu”.

“Hội trưởng Ngô cũng không tệ, có đủ năng lực đảm nhiệm chức hội trưởng. Chắc chắn ông ta là người có tầm nhìn. Em đừng nghĩ nhiều, cố gắng dưỡng bệnh, đừng để mẹ lo lắng”.

“Dạ..”, Lương Huyền Mi gật đầu.

Cạch. Lúc này cửa phòng bệnh được đẩy ra. Vài người lao vào. Đi đầu là Lương Thu Yến. Lâm Chính thấy vậy đành thở dài bất lực. Lương Thu Yến nước mắt lưng tròng, lao tới khóc lóc: “Con gái, con thế nào rồi. Con không được bị làm sao đâu đấy, nếu không chẳng khác gì bóp nát trái tim mẹ…”

Nói xong bà ấy lại gào khóc. Lương Huyền Mi đành phải vội vàng giải thích. Sau khi biết cô ta không sao thì Lương Thu Yến mới lau nước mắt không khóc nữa.

“Cũng không biết nhà ta bị làm sao. Đầu tiên là bố con, giờ lại đến con. Cả nhà bình an sống qua ngày không được à? Tại sao cứ gặp họa vậy chứ. Tổ tiên không bảo vệ được chúng ta nữa rồi sao?”, Lương Thu Yếm lầm bầm.

Bình luận

Truyện đang đọc