Xe chạy bon bon, nhanh chóng ra khỏi khu vực nội thành, đỗ ở bên ngoài một trang viên xa hoa đắt đỏ…
"Đây là đâu vậy?", Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu nói: "Hình như không phải là sản nghiệp của nhà họ Trương đúng không?".
"À, đây là trang viên một người bạn của anh, lúc nào rảnh rỗi mọi người lại đến đây chơi, đằng sau còn có một trường đua ngựa nữa! Có thể chơi đua ngựa tư nhân!", Trương Mậu Niên cười đáp.
"Oa! Trường đua ngựa tư nhân?", hai mắt Thành Bình phát sáng, vô cùng kích động.
Tuy con cháu nhà họ Trương khá giàu có, nhưng lại không có thực lực sở hữu một trường đua ngựa tư nhân như thế này.
Vào trang viên, dọc đường đi có thể thấy được sự xa hoa và tao nhã.
Kiến trúc mang phong cách kiểu Âu cùng với thiết kế rừng cây đầy độc đáo, nơi nào cũng cho thấy phẩm vị cao quý của chủ nhân.
Khi mấy người bước vào trang viên, Tô Nhu và Lâm Chính mới bừng tỉnh.
Hóa ra trang viên này không phải của ai khác mà là của tên Khai Mạc kia.
Lúc này hắn đang ngồi bên cạnh hồ bơi, nói chuyện với mấy cậu ấm cô chiêu ăn mặc xa hoa, mấy người đẹp mặc bikini vóc dáng bốc lửa đang đùa nghịch bên cạnh hồ bơi.
Sắc mặt Tô Nhu lập tức tái đi.
Lâm Chính cũng cau mày.
Thảo nào tên Trương Mậu Niên này nhiệt tình như vậy, xem ra là có chuẩn bị mà đến…
"Ấy, cậu chủ Trương của chúng ta đến rồi!", một thanh niên vóc dáng gầy nhỏ nhưng nhuộm tóc xanh huýt sáo cười nói, nhưng ánh mắt lại nhìn Tô Nhu ở phía sau, trong mắt ngập tràn d*c vọng.
Còn Khai Mạc đã đứng dậy, cười tươi rói bước tới đón.
"Tiểu Nhu, em đến rồi à? Nào nào nào, ngồi đây, em uống gì nào?".
Tô Nhu quay phắt sang lườm Trương Mậu Niên, nghiến răng nói: "Anh Mậu Niên, hóa ra là Khai Mạc bảo anh gọi em đến sao?".
"Tiểu Nhu, anh nghe nói giữa em và cậu chủ Khai có chút hiểu lầm, nên muốn nhân cơ hội này để hai người hóa giải hiểu lầm, anh không có ý gì khác", Trương Mậu Niên mặt không đổi sắc đáp.
"Nhưng…"
"Ôi dào, Tiểu Nhu, đến cũng đến rồi, em quan tâm nhiều như vậy làm gì, cứ hưởng thụ là được. Em cũng không thể không nể mặt mọi người chứ?", Thành Bình ở bên cạnh cũng ấn Tô Nhu xuống ghế, cười nói.
Sắc mặt Tô Nhu không được tự nhiên.
"Tiểu Nhu, em đừng lo, đến cũng đến rồi thì cứ chơi thoải mái đi".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
Vừa dứt lời, đám cậu ấm cô chiêu kia đồng loạt quay sang nhìn anh.
"Đây là…", một người để tóc dài nhìn Lâm Chính.
"Một thằng vô dụng chỉ biết ăn bám", Thành Bình cười mỉa mai nói.
Cô ta nói xong, không ít người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý của cô ta.
Nhưng tên tóc xanh bỗng bừng tỉnh, chỉ vào Lâm Chính cười hô hố: "Tôi nhớ ra rồi! Anh chính là tên Lâm Chính kia đúng không? Là thằng vô dụng ở rể nhà họ Tô, bám váy vợ đúng không?".
"Hóa ra là anh ta!".
"Sao Tô Nhu lại lấy thằng vô dụng này chứ?".
Mấy người cười nói châm chọc.
Tên đàn ông tóc dài kia nhíu mày, nhìn Khai Mạc rồi nói: "Cậu chủ Khai, chuyện này là sao? Những người ở đây ai nấy đều có tài sản hàng chục hàng trăm triệu tệ, tự dưng lòi ra một kẻ rác rưởi là sao? Anh không cảm thấy sự tồn tại của anh ta sẽ làm hỏng không khí à?".
"Ồ, ý của cậu chủ Việt là…"
"Đuổi anh ta ra ngoài đi!", tên tóc dài nói.
"Việc này… hay là kệ đi! Đến đây thì đều là bạn bè, đừng chia sang hèn gì cả", Khai Mạc nheo mắt cười nói.
Hắn biết nếu đuổi Lâm Chính đi, thì chắc chắn Tô Nhu cũng sẽ bỏ về, bây giờ chưa phải là thời cơ tốt để đuổi Lâm Chính.
Thịt đã vào miệng, chắc chắn phải ăn xong mới nhả xương chứ?
"Được rồi, được rồi, nhưng tôi không hợp qua lại với người nghèo lắm, anh bảo anh ta cách tôi xa chút", cậu chủ Việt nhún vai nói.
"Ha ha, anh yên tâm, tôi sẽ chú ý tới cảm xúc của mọi người", cậu chủ Khai cười lớn.
Tô Nhu nghe thấy những lời này, tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Nhưng Lâm Chính lại ngẩng đầu, nhìn cậu chủ Việt kia, điềm nhiên nói: "Sao nào? Anh có tiền lắm sao?".
Anh vừa dứt lời, bọn họ đều sửng sốt.
Cậu chủ Việt cũng không khỏi ngạc nhiên, một lúc sau mới hoàn hồn, cười nói: "Thường thôi, cũng chỉ hơn anh mấy chục triệu tệ… tiền mặt!".
"Ồ… chỉ có mấy chục triệu tệ thôi sao?", Lâm Chính lắc đầu: "Vậy mà bảo là có tiền?".