NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2530

Mọi người ở xung quanh cũng không khỏi hít vào khí lạnh.

“Lẽ nào… đây thực sự là uy lực của châm bạc cậu ta vung ra trước đó sao?”, Liễu Thị Phụng run giọng nói.

Tịch Mộc Lâm không nói gì.

Nhưng ngoài lý do đó ra, thì không còn lý do giải thích nào khác nữa.

“Y võ này… không đơn giản”.

Tô Mạc Vân hít sâu một hơi, khàn giọng đáp.

Mấy người đều đanh mặt lại.

Cái chết của Tửu Nhục Hòa Thượng đã khiến ba người bọn họ chấn động sâu sắc.

Giờ phút này, không ai dám coi thường Lâm Chính nữa…

“Rốt cuộc cậu là ai?”, Tịch Mộc Lâm nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng nói: “Đông Hoàng Giáo chúng tôi không có y võ lợi hại như cậu!”.

“Chẳng phải trước đó tôi đã tự giới thiệu rồi sao? Tôi là đường chủ của Thanh Hà Đường, Lâm Chính! Bây giờ, tôi sẽ đại diện cho Đông Hoàng Giáo, tiến hành trừng phạt những người vi phạm giáo quy là các ông”, Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía ba người bọn họ.

“Trừng phạt? Cậu đủ tư cách sao?”, Tô Mạc Vân lạnh lùng hừ một tiếng: “Đệ tử Chiến Vương Cung đâu?”.

“Có đệ tử!”.

Một lượng lớn người của Chiến Vương Cung ùa tới.

“Nghe lệnh của tôi! Giết thằng giặc này!”, Tô Mạc Vân chỉ vào Lâm Chính quát.

“Tuân lệnh!”.

Đám đệ tử hô lớn, rồi ùa về phía Lâm Chính.

“Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha!”, Lâm Chính nhìn những người này, lập tức quát.

Nhưng… những người này không có dấu hiệu dừng lại.

Uy tín của Tô Mạc Vân ở Đông Hoàng Giáo hơn hẳn những trưởng lão bình thường, vài ba câu của Lâm Chính không thể khiến những người này thay đổi lập trường ngay được.

Thế nên bọn họ tấn công không chút do dự.

“Giúp kẻ ác làm việc xấu, đều giết không tha! Tôi sẽ không nói một câu đến lần thứ ba đâu”.

Lâm Chính lại lạnh lùng quát.

Đây là thông điệp cuối cùng!

Có mấy người bắt đầu do dự!

Đáng tiếc là… hầu hết bọn họ vẫn xông tới trước mặt anh.

“Nếu đã vậy thì tôi chỉ đành chấp hành giáo quy vậy”.

Lâm Chính lạnh lùng quát, hai tay bỗng vung về phía trước.

Vèo vèo vèo…

Những cây châm bạc như sao băng lại bay ra.

“Cẩn thận!”.

Liễu Thị Phụng hét lên.

Nhưng đã muộn.


Chương 2531

Phập phập phập…

Mười mấy đệ tử xông tới đầu tiên bị châm bạc c ắm vào người, lập tức trở nên bất động.

“Ngân Châm Phong Huyệt!”.

Tịch Mộc Lâm kêu lên.

Lâm Chính xông tới như hổ vào bầy dê, song chưởng múa loạn, đánh vào lồ ng ngực những đệ tử này.

Mỗi một chưởng lại có đệ tử phun ra máu tươi, rồi ngã vật xuống.

Sau khi ra chưởng, Lâm Chính lại rút châm bạc trên người họ ra, rồi phóng về phía đám đệ tử tiếp theo.

Cứ như vậy, bất cứ đệ tử nào lại gần Lâm Chính đều bị điểm huyệt rồi đánh ngã.

Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử của Chiến Vương Cung đều ngã như ngả rạ.

Cảnh tượng này… không khác gì gặt lúa.

Ai nấy kinh hãi.

Lúc này các trưởng lão mới ý thức được, chỉ dựa vào những đệ tử này thì không thể đối phó với Lâm Chính được.

“Các vị, chúng ta hãy cùng xông lên thôi”, Tô Mạc Vân trầm giọng quát, không nhịn được nữa, xông về phía Lâm Chính.

Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng theo sát phía sau.

Ba trưởng lão gia nhập trận đánh, khiến áp lực của các đệ tử bỗng giảm hẳn.

Bọn họ cũng trở nên to gan hơn nhiều.

Tô Mạc Vân một tay cầm kiếm, một tay tung chưởng, chém về phía những đốm sao băng đang bay tới.

Keng! Keng! Keng!

Kiếm sắc múa may, kèm theo những tiếng leng keng chói tai.

Đó là âm thanh châm bạc bị chém gãy.

Liễu Thị Phụng và Tịch Mộc Lâm cũng không tỏ ra yếu thế, len lỏi giữa các đốm sao băng, hai tay chộp lấy.

Từng đốm sao băng bị bọn họ bắt được.

Những đốm sao băng kia chính là châm bạc.

Lâm Chính không thể thu hồi châm bạc, châm bạc mang theo có đi mà không có lại, không thể cầm cự được lâu.

Chẳng mấy chốc, tất cả châm bạc của Lâm Chính đã bị bọn họ hủy hoặc lấy mất.

Mọi người mừng rỡ.

“Không còn châm bạc, để tôi xem cậu còn bản lĩnh gì?”.

Liễu Thị Phụng lạnh lùng hừ một tiếng.

“Bản lĩnh của tôi… có lẽ lớn hơn tưởng tượng của các bà nhiều!”.

Lâm Chính không có vẻ gì là sợ hãi, anh vung tay lên rồi khẽ nắm lại.

Rắc!

Một luồng sức mạnh tàn bạo bỗng dâng lên ở cánh tay anh.

Đây là…

Sức mạnh của Lạc Linh Huyết!

Từ trước đến giờ, con át chủ bài của Lâm Chính không phải là những cây châm bạc kia, mà là Lạc Linh Huyết đáng sợ này.

Bình luận

Truyện đang đọc