NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Tất cả kết thúc cùng với lời nói của Lâm Chính. 

Nhưng những người có mặt thì mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. 

"Hừ, thần y Lâm này thật là huênh hoang, tôi thấy cậu ta hoàn toàn không biết thế lực đứng sau cậu chủ Ứng đáng sợ đến mức nào". 

"Nếu cậu ta biết thì sao có thể nói ra những lời như vậy? Làm ra những chuyện như vậy chứ?". 

"Cứ chờ xem, không đến ba ngày, chắc chắn nhà họ Ứng sẽ tìm tới. Đến lúc đó, cậu ta sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng tuổi trẻ của hôm nay". 

"Chỉ có điều cái giá này… sẽ rất đắt". 

Mọi người xì xào, ai cũng cảm thấy vô cùng bất mãn với lời nói của Lâm Chính. 

Văn Hải nhìn mặt đất bừa bộn, siết chặt nắm tay. 

"Tất cả là tại con khốn Lạc Thiên kia! Tất cả… là do Lạc Thiên hại", anh ta nghiến răng nghiến lợi nói. 

"Mau, mau báo với nhà họ Ứng, cậu chủ Ứng xảy ra chuyện rồi, nhanh lên…", Kiếm Vương được đỡ dậy, gấp gáp kêu lên. 

Liễu Như Thi chẳng nói câu nào, nhìn ra ngoài cửa, bỗng nhiên cất bước chạy về phía đó. 

"Như Thi, cháu đi đâu vậy?", Dược Vương vội vàng đuổi theo. 

Cùng lúc đó, ở dưới núi có mấy chiếc xe đang men theo đường núi lên trên. 

Khải Tố ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe đầu tiên, nhàm chán nhìn điện thoại, sắc mặt vô cùng âm trầm. 

Vừa nãy bà ta nhận được mấy tin nhắn, đọc tin nhắn xong, bà ta cảm thấy vô cùng hoang đường. 

"Thần y Lâm san bằng Sùng Tông Giáo chúng ta? Đúng là nực cười, tiệc cưới còn chưa bắt đầu, bọn họ đã say rồi sao?", Khải Tố khinh bỉ nói. 

"Có cậu chủ Ứng tọa trấn thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Hơn nữa nghe nói ngay cả tiền bối Kiếm Vương cũng đến tham gia đám cưới, thần y Lâm kia dù bản lĩnh thông thiên nhưng có thể đấu lại được Kiếm Vương sao?". 

"Phải đấy, tiền bối Kiếm Vương là ai chứ? Ông ấy là truyền thuyết đó! Truyền thuyết thực sự của Hoa Quốc! Thần y Lâm còn chưa đủ lông cánh mà dám huênh hoang trước mặt ông ấy sao?". 

Mấy đệ tử trên xe cười ầm lên. 

Khải Tố cũng cười nhạt. 

Nhưng xe càng tiến về phía trước, lông mày Khải Tố càng nhíu chặt. 

"Có chuyện gì thế nhỉ?", Khải Tố khàn giọng nói. 

"Sao thế trưởng lão?", các đệ tử nhao nhao nhìn bà ta. 

Khải Tố nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lạnh lùng nói: "Hôm nay là ngày vui, mà không thấy đệ tử giữ cửa xếp hàng hai bên đón tiếp. Như vậy còn ra thể thống gì chứ?". 

"Ừ nhỉ, thật là kỳ lạ, chắc là tiệc rượu mới bắt đầu chưa được bao lâu nhỉ? Sao không thấy đệ tử giữ cửa nào thế? Vẫn chưa đến giờ mà!". 

"Chẳng lẽ… bọn họ uống hăng quá?". 

Các đệ tử cũng cảm thấy rất khó hiểu. 

"Chưa đến giờ đã tự ý rời vị trí làm việc! Phải phạt! Phải phạt!". 

Khải Tố nổi giận, vỗ liên tục vào tay vịn ghế xe. 

Nhưng đúng lúc này! 

Két! 

Xe ô tô bỗng phanh gấp. 

Người trên xe nghiêng về phía trước, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vô cùng chói tai. 

Chiếc xe trượt khoảng hai ba mét mới dừng lại. 

"Có chuyện gì vậy?". 

"Lưu sư đệ, cậu lái xe kiểu gì thế?", một đệ tử ngồi ở ghế lái phụ mắng mỏ. 

Lưu sư đệ kia không nói gì, đưa tay chỉ về phía trước. 

Mọi người lần lượt nhìn theo, mới thấy một người đang đi tới trên con đường phía trước. 

"Là cậu ta?", Khải Tố nhìn thấy người kia thì hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra. 

"Hừ, trưởng lão, anh ta đến thật kìa!". 

"Tiệc cưới còn chưa kết thúc mà anh ta đã xuống núi. Ha ha, chắc không phải anh ta bị đuổi ra ngoài đấy chứ?". 

"Chắc chắn là vậy rồi, xem anh ta có giống người chết không?". 

"Ha ha ha…" 

Đám người bên cạnh cười khinh bỉ. 

Khải Tố không nói gì, sắc mặt lạnh nhạt, bước xuống xe. 

"Đây chẳng phải là thần y Lâm nổi tiếng như cồn của chúng ta sao? Sao nào? Không ở trên đó uống rượu mà xuống núi rồi à? Rượu của Sùng Tông Giáo tôi không hợp khẩu vị của cậu sao?", Khải Tố khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt nói. 

"Khải Tố?". 

Lâm Chính đưa mắt nhìn bà ta, bình tĩnh đáp: "Bà đến muộn mất rồi, tôi đã giải quyết xong mọi chuyện". 

"Đã giải quyết xong mọi chuyện?". 

Khải Tố hơi sửng sốt, rõ ràng không hiểu Lâm Chính nói vậy là có ý gì. 

Nhưng đúng lúc này, một người ở phía sau chạy tới. 

"Thần y Lâm, anh Lâm…" 

Tiếng gọi trong trẻo vang lên. 

Lâm Chính ngoái lại nhìn, là Liễu Như Thi. 

"Cô Liễu, có chuyện gì sao?", Lâm Chính bình thản hỏi. 

Liễu Như Thi hơi th ở dốc, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn lấm tấm mồ hôi. 

Cô ấy nhẹ nhàng vỗ ngực, sau đó nói: "Anh Lâm, chuyện của nhà họ Ứng… anh không cần phải lo". 

"Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến cô", Lâm Chính lắc đầu. 

"Không, có liên quan đến tôi", Liễu Như Thi bỗng to tiếng hơn, vành mắt còn hơi đỏ. 

Lâm Chính sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn cô ấy. 

Liễu Như Thi mím môi, nhỏ giọng nói: "Anh Lâm, vừa rồi anh cũng nói rằng anh vì tôi mới không giết Ứng Phá Lãng. Chúng ta cũng không phải mới gặp nhau lần đầu, anh từng đánh bại Y Vương Hàn Thành, giũ áo bỏ đi, cũng từng đơn thương độc mã khiến cả Nam Phái phải cúi đầu. Thực ra tôi có thể đoán được một chút anh là người như thế nào. Hôm nay nếu không vì nể mặt tôi, thì anh chắc chắn sẽ giết Ứng Phá Lãng, thế nên chuyện này có liên quan đến tôi…" 

Lâm Chính không nói gì. 

Liễu Như Thi quả thực xinh đẹp giỏi giang, lần đầu tiên gặp cô ấy anh đã biết điều này. 

"Thần y Lâm, những chuyện còn lại anh không cần phải quan tâm, tôi sẽ giải quyết, anh cứ tin tôi. Tôi chỉ mong anh có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi, được không?", Liễu Như Thi nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt sáng rực, nói đầy khẩn thiết. 

"Cô nói đi". 

Lâm Chính bình thản đáp. 

"Mong anh… trong vòng ba ngày chữa khỏi bệnh khó nói của tôi", Liễu Như Thi nghiêm túc nói. 

Ánh mắt vô cùng kiên định. 

"Hả?", Lâm Chính có chút ngạc nhiên. 

Còn Khải Tố ở bên cạnh đã ngây ra như phỗng…

Bình luận

Truyện đang đọc