NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Nghe nhân viên phục vụ nói, Trương Tinh Vũ suýt chút nữa tức nổ phổi.

“Cậu… cậu… Cậu có ý gì?”, bà ta đập bàn, tức giận mắng.

Khách trong nhà hàng đồng loạt nhìn sang.

“Các người cố ý ức hiếp người khác phải không?”, Tô Nhu gặng hỏi.

“Các vị, mong các vị bình tĩnh lại.

Nếu các vị còn gây rối vô cớ như vậy, chúng tôi có quyền đuổi các vị ra khỏi nhà hàng”, nhân viên phục vụ nghiêm túc nói.

“Gọi quản lý mấy người ra đây!”, người thành thật như Tô Quảng cũng không ngồi yên được nữa.

“Quản lý của chúng tôi không có ở đây”.

“Vậy trưởng nhóm của mấy người thì sao?”.

“Trưởng nhóm vừa mới ra ngoài”.


“Nhà hàng các người lớn như vậy mà không có lấy một người phụ trách sao?”, Tô Quảng trợn mắt, tức giận nói.

“Có chuyện gì ông có thể nói với tôi”, nhân viên phục vụ tươi cười nói.

“Cậu…”, Tô Quảng không nói gì được.

“Không đổi, không đổi! Bà đây không đổi!”, Trương Tinh Vũ ngồi xuống ghế: “Trừ khi gọi quản lý của các người ra đây, nếu không, chúng tôi không đổi”.

“Nếu các vị cứ như vậy, chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh”, nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nói.

Trong lúc anh ta nói, vài bảo vệ đã đi vào.

“Các người… Khốn kiếp…”, Trương Tinh Vũ tức giận đến mức đỏ bừng mặt.

“Tôi nhất định sẽ kiện các người lên Hội bảo vệ người tiêu dùng!”, Tô Nhu tức giận mắng.

“Tùy thời hoan nghênh”, nhân viên phục vụ cười nói.

Ba người vô cùng giận giữ, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành đứng dậy.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Đúng lúc đó, vài bóng người đi vào.

Người đến lại là Tô Trương Dương.

Anh ta ôm vài cô gái ăn mặc thiếu vải, trang điểm lòe loẹt, giả vờ vô tình đi ngang qua, nhìn thấy cả nhà Tô Quảng thì cười giễu cợt.

“Ồ? Không phải chú tư, thím tư đây sao? Sao vậy? Mọi người đến đây ăn à?”.

“Có phải là anh làm không?”.

Tô Nhu ngạc nhiên, lập tức đứng dậy, tức giận hỏi.


“Ha ha, là tôi thì sao?”, Tô Trương Dương nheo mắt cười nói.

“Hóa ra là tên súc sinh mày!”, Trương Tinh Vũ cũng nổi giận, nói với Tô Trương Dương: “Mày dám phá chú tư, thím tư mày à? Mày ăn gan hùm mật gấu rồi sao?”.

“Chú tư thím tư? Ha? Tôi gọi các người một tiếng, các người còn tưởng mình là nhân vật ghê gớm gì thật kìa! Các người đã bị bà nội đuổi ra khỏi nhà họ Tô từ lâu, không còn là người nhà họ Tô nữa, không có quan hệ gì với tôi cả!”, Tô Trương Dương khinh thường nói.

“Đúng vậy, một đám nghèo mạt mà muốn bắt quàng làm họ với cậu ấm Tô à? Không tự nhìn lại bản thân xem mình có đức hạnh gì?”, cô gái được Tô Trương Dương ôm cười giễu nói.

“Cậu ấm Tô?”.

Tô Nhu kinh ngạc.

Lâm Chính cũng rất ngạc nhiên.

Trong dự án khu Thanh Sơn, nhà họ Tô không chia cho những ông chủ kia chút lợi nhuận nào.

Theo lý mà nói, những ông chủ kia sẽ không đưa dự án trong tay mình cho nhà họ Tô làm, nhà họ Tô sẽ phải hứng chịu một khoản nợ lớn và lửa giận từ những ông chủ kia, doanh nghiệp nhà họ Tô chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Tô Trương Dương là con trai của Tô Bắc, chưa nói tới có phải chịu trách nhiệm hay không, chắc chắn trên người anh ta cũng không còn bao nhiêu tiền.

Nhưng lúc này quần áo trên người Tô Trương Dương có lẽ không dưới một trăm nghìn tệ.

Nhất là nơi thắt lưng anh ta còn giắt một chiếc chìa khóa xe Porsche kiểu mới nhất.


Nhà họ Tô phát tài rồi à?
“Ái chà, Tô Trương Dương, mày giỏi nhỉ, dám chạy tới đây châm chọc bọn tao? Có biết con rể tao là ai không? Mày còn dám huênh hoang trước mặt bọn tao, coi chừng tao bảo Lâm Chính gọi người nhà họ Ninh đến xử lý chúng mày!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Nhà họ Ninh? Ha ha ha, đừng đùa nữa, đừng tưởng chúng tôi không biết, nhà họ Ninh hay nhà họ Từ đều không có quan hệ gì với con rể vô dụng nhà các người.

Dự án khu Thanh Sơn thật ra cũng không phải do Lâm Chính phụ trách, tối hôm đó nhà họ Ninh chỉ là nể mặt cậu ta mà thôi! Thím còn tưởng thật à?”, Tô Trương Dương cười lớn.

Trương Tinh Vũ biến sắc, lập tức im miệng.

Chuyện này đúng là không giấu nổi, bà cụ Tô chỉ cần điều tra một chút là biết ngay, hơn nữa, Lâm Chính quả thật không phụ trách dự án khu Thanh Sơn.

“Nếu các người đã biết chuyện này không liên quan đến Lâm Chính, sao lại còn làm khó chúng tôi? Hơn nữa, các người giải thích thế nào với những nhà đầu tư phát triển đó?”, Tô Nhu hỏi.

“Chuyện này thì không cần các người lo lắng, còn vì sao lại làm khó các người ấy à? Rất đơn giản! Bởi vì lúc ấy gia đình cô dám không nghe lời bà nội, dám không nghe lời của tất cả chúng tôi.

Nếu gia đình cô đã dám đối đầu với chúng tôi, đương nhiên chúng tôi cũng không cần phải khách sáo nữa”, Tô Trương Dương cười híp mắt nói, sau đó phất tay: “Phục vụ, mau đuổi đám người nghèo mạt này đi!”.

“Vâng anh Tô! Các vị, mời các vị ra ngoài đợi một lúc, chúng tôi sẽ đóng gói các món ăn trên bàn mang ra cho các vị ngay”, nhân viên phục vụ mỉm cười nói.


Bình luận

Truyện đang đọc