NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1257

Chuyện này là sao?

Trùng hợp à?

Mấy người vội vàng nhìn sang Lâm Chính.

“Thú vị”.

Thiếu nữ lại dời mắt về cuốn sách, đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên nói: “Chơi đùa cùng người qua đường này đi, không chết là được, tiền thuốc men tôi trả!”.

“Vâng chị Hạo!”.

Ánh mắt bọn họ nghiêm túc hẳn lên, sau đó đồng loạt lấy dao, dây xích gì đó từ trong túi quần hoặc bên thắt lưng ra, đi về phía người đàn ông cao to.

Người đàn ông không đổi sắc mặt, ngược lại chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc đó…

“Các người làm gì vậy?”.

“Con mẹ nó, một đám quỷ con, học cái gì không học lại học lưu manh đánh nhau?”.

“Mấy đứa muốn chết à?”.

Tiếng hô vang lên, sau lưng người đàn ông lại có thêm vài người đàn ông cường tráng xuất hiện.

Những người này mặc Âu phục hoặc áo măng tô, mỗi người mỗi cách ăn mặc, có người còn xách giỏ thức ăn trên tay, đúng là hóa trang thành người qua đường.

Nhưng… thể hình của bọn họ đều vô cùng cường tráng, người thấp nhất cũng cao đến một mét chín.

Từ lúc nào mà người qua đường ở Hoa Quốc lại có chất lượng đáng sợ như vậy?

Đám chị Phiêu lập tức sợ ngây người.

Thiếu nữ ngồi bên bậc thang cũng ngẩng đầu lên, cực kỳ kinh ngạc nhìn cảnh đó.

Người đàn ông mặc áo ba lỗ bước tới mấy bước, giật lấy dây xích trong tay tên tóc xanh lam ở trước mặt, sau đó trở tay tát cho cậu ta vài cái.

Bốp bốp bốp.

Tên tóc xanh lam còn chưa kịp phản ứng lại, cả khuôn mặt đã bị đánh sưng như đít khỉ.

“Con mẹ nó, không lo học hành đàng hoàng, còn dám ở đây bắt nạt học sinh khác, con chó chết này, hư hỏng!”.

Người đàn ông hét lên, lại đạp mạnh tới mấy đạp.

Tên tóc xanh lam bị đánh kêu la oai oái.

Những người khác cũng không khách sáo, xông lên bắt đầu đánh, trong con hẻm tràn ngập tiếng kêu gào thảm thiết.

Đám nam nữ thanh niên này đâu thể là đối thủ của “người qua đường” bọn họ, chẳng khác nào người lớn dạy dỗ trẻ con.

“Các anh làm gì vậy? Tôi… Tôi là con gái, chẳng lẽ đàn ông đàn ang như các anh định đánh cả con gái hay sao?”, chị Phiêu thấy mấy người đàn ông cao to đi về phía mình, sợ đến mức liên tục lùi lại, hét lớn.

Quả nhiên mấy người họ đã do dự.

Nhưng lúc đó đám đông tách ra, một người phụ nữ đi giày cao gót bước tới.

Cô ta đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi lên, nói: “Bọn họ đàn ông không thể đánh phụ nữ, vậy tôi thì được chứ?”.

Bình luận

Truyện đang đọc