NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Đám người Lưu Cảnh Pha bị tàn phế, kết cục của bọn họ là không thể nghi ngờ. 

Người của thôn dược chỉ muốn ăn thịt bọn họ, gặm xương bọn họ. 

Lâm Chính lại không có hứng thú với Lưu Cảnh Pha. 

Bây giờ anh đã lấy được mời bảy giọt Lạc Linh Huyết, còn kiếm được Sâm Hoàng có thể sánh ngang với Huyền Sâm Vương. Bây giờ Huyền Sâm Vương được coi là chí bảo tôn thờ ở nhà họ Lâm, còn Sâm Hoàng này cũng là chí bảo tổ truyền đời đời của thôn dược Tân Điền. 

Thật ra tin tức thôn dược Tân Điền có Sâm Hoàng tồn tại đã được truyền ra từ rất lâu, nhưng thôn dược này luôn sống ẩn sâu trong rừng, muốn tìm tung tích của bọn họ không đơn giản. 

Long Thủ vốn cũng không có manh mối, nhưng nơi này tình cờ được người của Lưu Cảnh Pha phát hiện, đám Lưu Cảnh Pha bèn giết tới đây. Long Thủ cũng thông báo cho Lâm Chính ngay lập tức, để anh nhanh chóng đuổi tới. 

Đám người Lưu Cảnh Pha này Long Thủ đã có theo dõi từ trước. 

Thật ra Long Thủ không phải người ghét ác như thù, nhưng những việc mà Lưu Cảnh Pha làm mấy năm nay thật sự khiến người ta căm hận, thật sự đến mức ai cũng căm ghét. 

Giết người c**ng hi3p giống như cơm bữa, còn có những hành động đáng sợ hơn nữa. 

Nếu lần này Lâm Chính không đuổi tới kịp thời, e rằng thôn dược Tân Điền đã bị huyết tẩy, không chừa một ai. 

Bây giờ Lưu Cảnh Pha đã phế, cũng xem như ác giả ác báo, người của thôn dược Tân Điền chắc chắn muốn lột da rút gân hắn. 

Lâm Chính không mấy hứng thú với chuyện này, có được thứ mình cần thì chuẩn bị lên trực thăng rời đi. 

“Anh Lâm, xin hãy đợi một lát!”. 

Lúc này, Nhan Khả Nhi hô lên. 

Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy. 

Nhìn gương mặt tuấn tú giống như thiên thần của Lâm Chính, Nhan Khả Nhi không khỏi đỏ mặt, lau sơ qua vết bùn trên mặt mình, sau đó khẽ giọng nói: “Anh Lâm, lần này rất cảm ơn anh đã ra tay trượng nghĩa”. 

“Không cần khách sáo, tôi cũng không tính là ra tay trượng nghĩa, tôi đến đây là có mục đích”. 

“Tôi biết, nhưng dù thế nào, nếu không có anh, thôn dược Tân Điền chúng tôi e rằng không còn tồn tại được nữa. Anh Lâm, tôi sẽ ghi nhớ ơn huệ này”, Nhan Khả Nhi mỉm cười nói. 

Lâm Chính gật đầu: “Vậy được, có duyên gặp lại”. 

“Anh Lâm, xin hãy đợi một chút!”. 

“Còn chuyện gì nữa?”. 

“À… Anh Lâm, anh thật sự… thật sự muốn mang Sâm Hoàng đi sao?”, Nhan Khả Nhi do dự một lúc, sau đó mới thận trọng hỏi. 

Cô ấy không quan tâm  đến Lạc Linh Huyết, nhưng Sâm Hoàng là vật tổ tiên truyền lại. Nếu đến đời cô ấy làm mất nó, làm sao cô ấy ăn nói với tổ tiên? 

“Cô không đành lòng sao?”. 

“Ơ… đương… đương nhiên là không đành lòng, nhưng anh Lâm muốn lấy nó đi, Khả Nhi cũng không có cách nào. Dù vậy Khả Nhi vẫn muốn bảo vệ Sâm Hoàng, vả lại thôn dược đã nợ ơn của anh Lâm, nên Khả Nhi muốn giúp sức cho anh Lâm”. 

“Cô giúp tôi? Cô có thể giúp gì cho tôi?”. 

“Thôn dược Tân Điền chúng tôi ẩn cư ở đây là để bảo vệ Sâm Hoàng. Bây giờ Sâm Hoàng không còn, chúng tôi cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa. Tôi thấy anh biết dùng châm bạc, có lẽ là người của y đạo. Chi bằng thế này, Khả Nhi giúp anh trồng dược liệu kỳ hạn ba năm để báo đáp, anh thấy thế nào?”. 

“Trồng dược liệu?”, Lâm Chính hơi bất ngờ. 

“Anh đừng cảm thấy không đáng giá. Mặc dù Khả Nhi tuổi trẻ non nớt, nhưng tôi đã học được tay nghề tổ tiên truyền lại. Cây thuốc tôi trồng được không giống những cây thuốc khác, anh có thể để Khả Nhi thử xem”, Nhan Khả Nhi cười nói. 

“Truyền nhân của Nam Dược Hoàng há lại không có chút bản lĩnh? Cô Nhan không cần phải tự coi thường mình, tôi tin cô có tay nghề, chỉ là… cô vẫn không thành thật với tôi mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu nói. 

“Không… Không thành thật? Anh Lâm, tôi không hiểu ý anh…”, Nhan Khả Nhi hơi hoảng loạn. 

Lâm Chính lắc đầu: “Cô nói báo đáp tôi, trồng dược liệu cho tôi, thật ra là muốn sắp xếp đường đi tiếp theo cho thôn dược Tân Điền của cô. Hơn nữa, cô vẫn chưa từ bỏ Sâm Hoàng đúng không?”. 

Nhan Khả Nhi biến sắc, im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Không sai, quả thật tôi vẫn chưa từ bỏ Sâm Hoàng. Đó dù gì cũng là vật tổ truyền, tôi không thể làm mất! Nhưng anh Lâm, anh cứ yên tâm, dù tôi vẫn hi vọng có thể lấy lại Sâm Hoàng, nhưng tôi chắc chắn sẽ dùng cách đường hoàng lấy lại, chứ không phải dựa vào mấy trò đầu cơ trục lợi, bắt gà trộm chó”. 

“Cách đường hoàng thế nào?”. 

“Tôi có thể nuôi trồng một loại cây đặc biệt cho anh. Tôi muốn dùng nó và cách trồng đổi lấy Sâm Hoàng”. 

“Cây gì đặc biệt mà có thể so sánh với Sâm Hoàng?”. 

“Đây là tuyệt kỹ của Nam Dược Hoàng ông nội tôi, nói suông vô ích. Nếu anh Lâm đồng ý, chúng ta có thể giao dịch!”. 

“Đồng ý hay không bây giờ nói không tính, cô trồng trước rồi hãy nói. Lát nữa tôi sẽ sai người đón cô đến Huyền Y Phái, tôi sẽ sắp xếp công việc, cung cấp chỗ ở cho thôn dược Tân Điền các cô. Từ hôm nay trở đi, các cô xem như là người của Huyền Y Phái. Nếu cô xác định dược liệu mà cô trồng đáng giá đó, tôi có thể trả Sâm Hoàng lại cho cô”. 

Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó lên trực thăng, phất tay. Cánh quạt của trực thăng lập tức chuyển động. 

Nhan Khả Nhi nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong mắt ánh lên vẻ kiên định. 

“Anh đợi đấy, Lâm Chính! Tôi nhất định sẽ lấy Sâm Hoàng về!”. 

… 

Lúc rời khỏi thôn dược Tân Điền, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm. 

“Còn thiếu ba giọt, còn thiếu ba giọt…”. 

Anh nhìn cổ tay mình, lẩm bẩm. 

Lạc Linh Huyết có thể khiến người ta thay đổi rất lớn, nhưng những thay đổi đó chỉ nằm ở ngũ cảm, trí nhớ và cơ thể. Đương nhiên, nghiêm ngặt mà nói, thay đổi này không có sự lột xác nào mang tính thực chất. 

Sự lột xác chân chính là do hai mươi giọt Lạc Linh Huyết mang lại. 

“Cố gắng tìm tung tích của Lạc Linh Huyết, một khi có tin tức lập tức thông báo cho tôi”, Lâm Chính nghiêng đầu, nói với người bên cạnh. 

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”, người bên cạnh gật đầu. 

Lúc này, Long Thủ bắt máy, một lúc sau lại cúp máy, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lâm Chính: “Thầy, vừa rồi Mã Hải gọi tới, ông ta nói thầy hãy mau chóng quay về công ty”. 

“Xảy ra chuyện gì rồi?”. 

Lâm Chính thuận miệng hỏi. 

“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh tăng tốc đưa thuốc mới ra thị trường, ngày mai thuốc mới sẽ bắt đầu được bán…”, Long Thủ nhỏ giọng nói. 

Đồng tử mắt Lâm Chính hơi to ra, sau đó anh nhắm mắt lại, không nói tiếng nào. 

Ngày mai đưa ra thị trường? 

Xem ra nhà họ Lâm không đợi được muốn thâu tóm Tập đoàn Dương Hoa… 

Nghĩ lại cũng phải, dù sao đại hội cũng sắp mở, nhà họ Lâm đã không còn thời gian nữa. 

“Chủ tịch Lâm, Mã Hải nói tôi hỏi thầy, thuốc của chúng ta… khi nào đưa ra thị trường?”, Long Thủ lại hỏi. 

“Thuốc của chúng ta không đưa ra thị trường nữa”. 

Lâm Chính lại mở mắt ra, thản nhiên nói: “Bây giờ lập tức quay về Huyền Y Phái, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, bắt đầu từ mai, Huyền Y Phái chúng ta sẽ bận rộn lắm đây!”. 

Long Thủ sững sờ: “Thầy nói vậy là ý gì?”. 

“Rất đơn giản… Danh dự của nhà họ Lâm sẽ bị hủy hoại vào ngày mai, còn Huyền Y Phái sẽ đạp nhà họ Lâm ở dưới chân!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc