NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4451

Lâm Phi Anh thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không khỏi run lẩy bẩy.

Không ai ngờ Lâm Chính lại tàn nhẫn như thế.

Nghĩ lại cũng đúng, trước đây mỗi người ở đây đều muốn giết anh, anh cần gì phải nghe lời những người này chứ?

“Thần y Lâm, cậu hiểu lầm rồi. Nhà họ Lâm không định làm hại cậu, chúng tôi có việc bàn bạc”, Lâm Phi Anh nói.

Rõ ràng Lâm Chính phớt lờ Lâm Phi Anh, anh cầm châm bạc định đâm vào.

Lâm Phi Anh biết bây giờ nói gì cũng vô dụng, ông ta hét lớn lên một tiếng, cả người bỗng nhảy dựng lên, không biết lấy đâu ra một con dao găm đâm mạnh vào người Lâm Chính.

Động tác của Lâm Chính cực kỳ nhanh, tránh sang một bên, đồng thời đạp một cú vào ngực Lâm Phi Anh.

Bụp!

Lâm Phi Anh văng ra xa, ông ta lăn vài vòng dưới đất nhưng lại vội vàng đứng dậy, cả mặt be bét máu, hét lớn: “Các vị, thần y Lâm này đã không cho chúng ta chúng ta con đường sống nữa. Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được. Chúng ta phải đoàn kết lại cùng nhau đối phó với hắn, chỉ có như thế chúng ta mới có thể sống sót, chúng ta mới có thể sống”.

Mấy lời này khiến mọi người động lòng.

Mọi người cũng biết Lâm Phi Anh không còn đường lui nữa, ông ta chỉ có thể kích động người xung quanh ra tay, như thế ông ta mới có cơ hội sống.

Nhưng thực lực của thần y Lâm đã vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

Lâm Cốc đã chết.

Hai cao thủ tuyệt đỉnh của Khổng Hằng Xuân cũng không còn.

Sự việc thành thế này đã vượt khỏi phạm vi khống chế của mọi người.

Bây giờ thần y Lâm đã phong tỏa đỉnh núi, không ai biết được kết cục của mình sẽ thế nào.

Muốn họ đi đối phó với thần y Lâm… ai có lá gan này chứ?

Thi thể của Lâm Cốc và hai cao thủ tuyệt thế đó vẫn còn chưa lạnh, mọi người đều nhìn thấy rõ mồn một.

Chỉ một chút bản lĩnh của đám người này thì lấy cái gì để đánh Lâm Chính đây?

Nhất thời mọi người đều do dự.

Không ai bước ra cả.

“Tiền bối, hãy ra tay giúp đỡ bọn tôi hạ gục thần y Lâm đi”, Lâm Phi Anh thấy mọi người không dám hùa theo mình bèn nhìn Võ Hoàng, quỳ một gối xuống, chắp tay nói.

Võ Hoàng cau mày nhìn Lâm Phi Anh, nghiêng đầu nói: “Thần y Lâm, tôi không quan tâm nếu cậu muốn tính toán với kẻ thù của mình ở đây, nhưng tôi và Lâm Phi Anh cũng xem như có giao tình cũ, đã giúp tôi không ít, cậu không thể động vào người này, người khác thế nào là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi”.

“Ông bảo vệ ông ta à?”

Lâm Chính nhìn Võ Hoàng, lạnh nhạt hỏi.

“Đúng thế, bây giờ tôi dẫn ông ta đi, tôi sẽ không hỏi nơi này xảy ra chuyện gì, được chứ?”, Võ Hoàng nghiêm giọng nói.

“Vậy thì không được”.

“Sao thế? Thần y Lâm muốn ép tôi ra tay ư?”

Bình luận

Truyện đang đọc