NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3204

Thế mà trước mặt thần y Lâm, anh ta lại yếu ớt cứ như một con gà vậy.

Sao lại như vậy?

Sao lại như vậy?

Thẩm Ngọc Minh run rẩy cả người.

Thấy Lâm Chính càng lúc càng tiến đến gần, Thẩm Ngọc Minh hét lên: “Chủ tịch Lâm! Dừng tay!”.

“Anh còn di ngôn gì muốn nói sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Chủ tịch Lâm, tất cả đều là hiểu lầm! Cái chết của cô Tô Dư không liên quan đến tôi!”, Thẩm Ngọc Minh vội vàng hét lên.

“Vậy thì liên quan đến ai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Tôi… Tôi… Tôi không biết…”.

“Nếu anh không biết thì tôi giết anh trước vậy. Tôi thà giết lầm chứ không bỏ sót!”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, nâng tay lên, chuẩn bị vung chưởng đánh nát đầu của Thẩm Ngọc Minh.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc…

“Thần y Lâm, nếu cậu dám làm Thẩm Ngọc Minh bị thương một cọng tóc nào, tôi bảo đảm tất cả các người sẽ không ra khỏi cánh cổng này được!”.

Tiếng quát vang lên, một luồng khí tức vô cùng đáng sợ ập về phía này, che phủ toàn bộ vườn hoa sau nhà.

Tất cả mọi người đều chấn động.

Cao thủ nhà họ Thẩm đã đến!

“Ồ?”.

Nghe được lời đó, Lâm Chính dừng bước, nghiêng đầu nhìn.

Rất đông xe ô tô chạy về phía này, bàn ghế trang trí dọc đường đều bị tông nát, xông thẳng vào vườn hoa sau nhà.

Trừ bọn họ ra, còn có nhiều bóng người nhảy ra từ bốn phương tám hướng.

Bọn họ đều đứng trên tường rào, lạnh lùng nhìn vào bên trong.

Khí tức của mỗi người đều vô cùng dày nặng, cao siêu đáng sợ, khiến người ta chấn động.

Tất cả đều là cao thủ bậc nhất!

Vườn hoa sau nhà lập tức bị bao vây.

Mọi người đều kinh hãi.

“Không ngờ một nhà họ Thẩm nho nhỏ lại có nhiều cao thủ như vậy! Thần Quân, chúng ta xem thường nhà họ Thẩm rồi”, Nguyên Tinh bước tới trước, khẽ giọng nói.

“Ông đối phó được không?”, Lâm Chính hỏi.

“Trước mắt thì dư sức”, Nguyên Tinh nói.

“Vậy được, những người này giao cho ông, tôi đi giết Thẩm Ngọc Minh!”.

Lâm Chính nói xong, đi về phía Thẩm Ngọc Minh.

Lúc này Thẩm Ngọc Minh vô cùng kiêu căng, vẻ kính nể và sợ hãi đã biến mất không còn dấu vết.

Cao thủ nhà họ Thẩm đã đến, anh ta đã có lòng tin đương nhiên không hề sợ hãi, lập tức thẳng lưng lên, quát: “Chủ tịch Lâm, đứng lại đi!”.

Lâm Chính lạnh nhạt nhìn anh ta, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc