NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

"Á?" 

Nhìn thấy cánh tay tóm lấy tay mình, mặt Ứng Hoa Niên không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. 

Đòn tấn công như gió bão ban nãy rõ ràng đã làm gãy hết xương những vị trí quan trọng trên người Lâm Chính rồi mà, sao anh còn có thể dùng sức được? Hai cánh tay anh… sao có thể cử động được? 

Tên này là quái vật sao? 

Ứng Hoa Niên cảm thấy không lành. 

Ông ta biết Lâm Chính là y võ. 

Ông ta cũng gặp qua không ít y võ. 

Nhưng không có y võ nào đem lại cảm giác kỳ lạ như vậy cho ông ta. 

Những gì thần y Lâm này đã làm đường như vượt khỏi phạm vi của một y võ thông thường… 

Vẻ mặt của Ứng Hoa Niên rét lạnh, dồn lực muốn rút tay khỏi gọng kìm, nhưng… dù có dùng bao nhiêu lực vẫn không thể giãy ra khỏi tay của Lâm Chính! 

Sức lực quá lớn! 

Ứng Hoa Niên nhíu mày, mà lúc này một bàn tay khác của đối phương đã đập đến. 

"Không biết tự lượng sức mình!" 

Ứng Hoa Niên lạnh lùng hừ một tiếng, lật tay tung nắm đấm về phía chưởng kia. 

Bốp! 

Sức lực truyền đến, hai người đều bị chấn động phải lùi về sau. 

Ánh mắt của Ứng Hoa Niên lạnh lẽo, tròng mắt lóe lên sự hung ác, cả người không hề dừng lại, lập tức phi thẳng lên, muốn thừa thắng xông lên không cho Lâm Chính cơ hội để thở. 

Nhưng khi ông ta vừa cử động liền phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ, hai chân nặng như đeo tạ, muốn nhấc chân lên cũng vô cùng khó khăn. Hai tay cũng vậy, cho dù dùng toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhắc lên, chứ đừng nói đến chuyện tung đòn tấn công Lâm Chính. 

"Chuyện gì thế này? 

Sắc mặt Ứng Hoa Niên nghiêm trọng, vội vàng nhìn lên nắm đấm của mình, chỉ thấy nơi đó có một cây châm bạc dài lóe sáng. 

Chẳng nhẽ là khi tung chưởng ban nãy, Lâm Chính đã nhân cơ hội cắ m vào sao? 

Ứng Hoa Niên ngẩng đầu, nhìn Lâm Chính nói: "Cậu làm gì tôi rồi?" 

"Không có gì đâu, chỉ tạm thời làm tê liệt cơ thể ông thôi", Lâm Chính lạnh lùng nói. 

"Tê liệt cơ thể tôi?" 

"Đúng vậy, bởi vì tôi cần chút thời gian". 

Lâm Chính sờ vào eo, sau khi giơ tay lên, ngón tay ánh kẹp mười mấy cây châm bạc sáng loáng. 

Hô hấp của Ứng Hoa Niên dồn dập. 

Người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc. 

"Đó là…" 

"Tôi cảm thấy trận quyết đấu này sắp kết thúc được rồi đó, cũng nên để ông chứng kiến thực lực thật sự của tôi!", Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó cầm một cây châm bạc, đâm vào ngực mình. 

Bụp! 

Châm bạc đâm vào cơ thể, toàn thân Lâm Chính như bị điện giật, run mạnh một lát. 

Ứng Hoa Niên hơi giật mình. 

Chỉ thấy Lâm Chính khó khăn lại lấy thêm một cây châm bạc nữa đâm vào ngực mình. 

Hộc! 

Cả người lại run lên, nhưng lúc này, hô hấp của Lâm Chính trở nên dồn dập. 

Tròng mắt của Ứng Hoa Niên co rụt lại. 

Mặc dù mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ông ta cũng ý thức được có điều gì đó không đúng, mọi người dồn toàn lực lao về phía Lâm Chính muốn ngăn cản anh. 

Nhưng lúc này trên người anh hoàn toàn bị tê dại, tứ chi nặng ngàn cân, có lực cũng không dùng được. Cơ thể chuyển động chậm như sên, vô cùng khó khăn. 

Mà lúc này Lâm Chính đã đâm cây châm bạc thứ ba, thứ tư, thứ năm… lên người rồi. 

Khí thế của anh cuồng bạo như mãnh thú, điên cuồng tàn phá, vô cùng nóng nảy. 

Anh thở hổn hển, trên mặt lấm tấm mồ hôi. 

Vết thương trên người khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. 

"Tên này… đang tự chữa thương cho mình sao?" 

"Hình như là…" 

Người nhà họ Ứng suy đoán. 

"Thầy!", Long Thủ lo lắng kêu lên. 

Mà lúc này Ứng Hoa Niên lại rống lên. 

"Á!" 

Ông ta điên cuồng gầm lên, khí thế trên người bùng nổ, bao quanh tóc tai và quần áo, mọi người xung quanh đều bị khí thế này đẩy lùi. 

"Gia chủ!" 

Người nhà họ Ứng vội vàng hét lên. 

"Gia chủ dùng tất cả nội lực rồi! Ông ấy đang làm gì vậy?", Ứng Bình Trúc kinh ngạc hỏi. 

"Chắc gia chủ trúng độc của Lâm Chính, dùng nội lực để ép độc ra!", một nguyên lão trầm giọng nói. 

Tất cả mọi người lúc này mới hiểu ra. 

Chẳng trách gia chủ mãi không ra tay, hóa ra là vì vậy…. 

Mọi người căng thẳng nhìn. 

Mà khí trên người Ứng Hoa Niên ngày càng nhiều. 

Không biết bao lâu trôi qua. 

Hừ! 

Một trận cuồng phong quét qua, Ứng Hoa Niên lập tức xông lên, đánh về phía Lâm Chính. 

Mà lúc này Lâm Chính cũng đâm cây châm bạc cuối cùng lên ngực. 

Lúc này yên ngực anh có mười tám cây châm bạc xếp thành hình con rồng. Mỗi cây châm đều đâm vào một nửa, mà cây châm ở vị trí mắt rồng ngay chỗ tim Lâm Chính. 

"Hít!" 

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, sau đó thở ra một hơi thật mạnh. 

Đối với đòn đánh mạnh mẽ của Ứng Hoa Niên, anh còn chẳng thèm nhìn. 

Vô cùng điên cuồng! 

Hô hấp của mọi người như dừng lại. 

"Kết thúc rồi!" 

Ứng Hoa Niên lại gần anh rồi hét lên, tay nâng lên, năm đầu ngón tay như kiếm đâm thẳng vào ngực Lâm Chính. 

Hừ! 

Khí thế của năm đầu ngón tay mạnh ngút trời, như muốn xé tan bầu trời. 

Đòn này mà trúng thì Lâm Chính chỉ còn nước chết. 

Nhưng Ứng Hoa Niên không quan tâm. 

Ông ta không muốn để lại hậu họa về sau. 

Chỉ cần có thể đánh bại được thần y Lâm, cho dù lỡ may giết anh thì cũng chẳng sao cả! 

Tuy nhiên khi nắm đấm của ông ta chuẩn bị tung vào Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên nâng tay, bàn tay lao về phía Ứng Hoa Niên. 

Bốp! 

Tiếng động vang lên! 

Cổ tay Ứng Hoa Niên bị Lâm Chính tóm lấy! 

"Gì co? 

Hô hấp của Ứng Hoa Niên trở nên dồn dập. 

Tất cả mọi người đều sững sờ. 

Năm ngón tay ra đòn mạnh mẽ như vậy mà bị chặn lại, không thể nào tiến lên được thêm nữa. 

Chiêu này thế mà bị Lâm Chính hóa giải! 

"Không thể nào…", Ứng Bình Trúc run rẩy. 

Chỉ nhìn thấy Lâm Chính đột nhiên phát lực, giơ chân đạp vào ngực ông ta. 

Không ổn! 

Ứng Hoa Niên kinh ngạc, lập tức giơ tay khác lên chặn đòn này. 

Nhưng sau khi chặn… 

Rắc! 

Tiếng rắc vang lên. 

Ứng Hoa Niên bay ra như viên đạn, đâm sầm vào bức tường ở phía sau. 

Bức tượng bị ông ta đâm thủng một lỗ lỡ, ông ta tiếp tục đâm sang hòn non bộ ở trong sân bên kia rồi mới dừng lại. 

Cảnh tượng này khiến mọi người lặng yên như tờ. 

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Ứng Hoa Niên, nhìn ông ta khó khăn bò dậy. 

Mà cánh tay ông ta dùng để chặn đòn của Lâm Chính… đã gãy hết xương, khác với lúc đầu đánh với Lâm Chính, giờ ông ta sợ hãi cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên. 

Người nhà họ Ứng sững sờ. 

"Đây… đây mới là thực lực thật sự của cậu sao?", Ứng Hoa Niên vừa thở vừa nhìn Lâm Chính, nghiến răng nói. 

"Ừ, có điều, thực lực của tôi không chỉ vậy đâu!" 

Lâm Chính lại giơ tay lên, mười bảy giọt linh huyết trên cánh tay lúc này như phát ra ánh sáng, sức mạnh không gì sánh kịp lan tràn trên người anh. 

"Đến lượt tôi rồi!" 

Lâm Chính lạnh lùng nói, đột nhiên tung người nhảy lên, nháy mắt lại biến mất. 

"Tệ thật!" 

Ứng Hoa Niên kinh ngạc, vội vàng lăn sang bên cạnh. 

Nhưng ngay giây phút ông ta lăn sang bên. 

Đùng! 

Tiếng nổ vang trời vang lên từ hòn non bộ đã vỡ nát ở bên cạnh. 

Sau đó, cả sơn trang Ứng Long… đều rung chuyển!

Bình luận

Truyện đang đọc